241 Khấu Trọng đột nhiên cảm thấy giật thót mình, đứng ngồi không yên,sau khi đưa Trần Trường Lâm lên đường, gã trở về Thiếu Soái Phủ, gọi Lạc Kỳ Phi đến hỏi: “Có tin tức gì của Từ gia không?”.
242 Hương Ngọc Sơn kinh hãi lách người ra, đoản kiếm trên tay đâm ra nhưđiện, kiếm thế vừa hung mãnh vừa tàn độc. Từ Tử Lăng bất chợt xoay người một cái, y phục tung bay cuốn theomột luồng khí lưu xoáy tròn, đẩy bật những kẻ khác loạng choạng lùi ra, sau đó mới ung dung điểm vào lưỡi kiếm một chỉ.
243 Tiểu Lăng Trọng nằm trong tấm nệm êm chơi đùa với bà vú và tiểu tỳ,thỉnh thoảng lại bật cười lên khanh khách. Từ Tử Lăng ngồi bên nhìn đứa trẻ, miệng mỉm cười nhưng trong lòng lại đang quặn thắt, đến cả hô hấp cũng khó khăn.
244 Trận chiến ở Độc Long Hiệp đã làm thủy quân của Đông Hải và MụcDương tan tác, Lý Tử Vân, Lý Tinh Nguyên và Đồng Thúc Văn đều tử trận. Thiếu Soái Quân thanh thế trào dâng như vũ bão, tiến quân vào Mục Dương trong sự chào đón của cư dân trong thành.
245 Khấu Trọng tiễn Lạc Phụng ra về, rồi trở lại phủ tổng quản. Vừa haygặp phải Trần Trường Lâm mới quay về đang nói chuyện với Từ Tử Lăng trong đại sảnh.
246 Thuyền đã cập bến Dương Châu. Từ Tử Lăng đứng ở mạn thuyền bên tả ngắm nhìn thương cảng lớn gầnbờ biển này trong màn sương sớm mờ mờ, cảm giác trong lòng giống như một kẻ lãng tử sau khi đi qua thiên sơn vạn thủy và trải qua trùng trùng kiếp nạn, cuối cùng cũng đã trở về được quê hương nơi khởi đầu của hành trình lưu lãng.
247 Sau khi đến ngoại đường của phủ tổng quản, tên đội trưởng canh phòngbảo ba người ở ngoài đợi: “Đại vương đang tiếp khách, xin ba vị ở đây đợi trong giây lát”.
248 Khi Từ Tử Lăng quay lại Lộ Trúc Đường, Hạnh Dung đã chạy ra đón từngoài cửa, vừa đi vừa nói: “Lạc đường chủ và Tích Lương ca đang nói chuyện trong nội đường.
249 Đẩy cửa bước vào không phải một trong hai nữ tử Kinh Mạn hay VưuHạnh mà Quế Tích Lương và Hạnh Dung mong đợi, mà lại là Ngọc Linh phu nhân, phong vận mê người.
250 Từ Tử Lăng vừa bước ra cửa, suýt chút nữa muốn quay ngược lại trongphòng ngay lập tức, đó không phải vì gã đột nhiên thay đổi chủ ý, cũng không phải sát cơ đột nhiên dâng tràn, mà là vì gã cảm nhận được nguy hiểm cực độ đang ở trước mắt.
251 Dưới ánh trăng mơ màng, Từ Tử Lăng triển khai khinh công chạy dọctheo bờ Nam dòng Hoài Thủy, tiến về phía Tây để tới địa điểm đã ước định với Khấu Trọng.
252 Ở cách đó tầm hơn trượng, tên gian tế bị trói quặt hai tay ra sau gốccây lớn, y phục nhuốm máu, sắc mặt trắng bệch, niên kỷ ước chừng trên dưới hai mươi, ngũ quan đoan chính.
253 Trong phạn điếm, Trạch Nhạc mệt mỏi thấp giọng nói: “Hai vị bảo ta phảilàm sao bây giờ, lẽ nào lại nói không ủng hộ y nữa sao?”. Khấu Trọng hiếu kỳ hỏi: “Có phải đúng là cha của huynh dặn phải nghetheo y hay không?”.
254 Khấu Trọng dịch đầu lại gần bên tai Từ Tử Lăng nói: “Sư Phi Huyênyêu ngươi rồi. Vì yêu ngươi nên nàng ta mới hai lần nấp sang bên tiểu đệ như thế chứ”.
255 Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đeo mặt nạ lên, hòa vào dòng người củaLong Du Bang, an nhiên rời thành, trên đường đầy những người đến tham gia Bách Nghiệp Đại Hội vội vàng rời khỏi thành.
256 Bạch Văn Nguyên trải tấm địa đồ lên chiếc bàn bằng gỗ mới được đóngtạm đặt bên cạnh soái trướng, Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Tuyên Vĩnh đều không hẹn mà cùng cúi đầu xem xét.
257 Quá giờ ngọ ngày hôm ấy, bọn Khấu Trọng bỏ thuyền lên bờ ở bờĐông Tữ Thủy, sau khi giấu bảy con thuyền vào một nơi bí mật, cả đoàn người ngựa liền lặng lẽ tiến vào một khu rừng rậm.
258 Đổng Cảnh Trân bị giải vào trong trướng. Khấu Trọng đứng dậy nghênh đón: “Mau cởi trói cho Đổng đại soái!”. Mấy vệ binh giải họ Đổng tới đều lấy làm ngạc nhiên, Khấu Trọngphải nhắc lại một lần nữa mới hoang mang rút trủy thủ ra, cắt dây trói cho Đổng Cảnh Trân.
259 Được Bạch Văn Nguyên dẫn đường, Khấu Trọng cuối cùng cũng gặpđược tàn binh của Tào Ứng Long hoảng loạn tháo chạy về phía Chương Thủy. Hai người nấp ở lưng chừng núi quan sát tình hình quân địch.
260 Sau khi trời sáng, nhờ Bạch Văn Nguyên dẫn dường, Khấu Trọng vàThương Tú Tuần xuất lãnh tinh binh của mục trường cuối cùng đã tìm đến tiểu cốc đổi ngựa, chiến mã được hơn mười binh sĩ của Thiếu Soái coi sóc, không con nào là không ở trạng thái sung sức nhất, so với những con chiến mã đã sức cùng lực kiệt mà họ đang cưỡi, thật sự là khác nhau một trời một vực.