61 Ở bên trong một phòng bệnh loại cực lớn của bệnh viện nào đó, hoàn toàn yên tĩnh, những người bị thương vẻ mặt đau khổ nhìn trần nhà, nghĩ tới lần này rốt cuộc xảy ra lỗi ở đâu.
62 "Ưmh!"Có lẽ do tư thế ngủ khó chịu, cô gái nhíu đôi mày thanh tú xoay người, lông mi có chút rung rung, cho dù mí mắt bao trùm con ngươi, vẫn bị ánh sáng chói mắt kích thích nên híp lại một đường, Hả? Trời đã sáng? Tại sao cả người giống như trải qua trận chiến vậy? Hơn nữa đây là nơi nào?Ngoài phòng chim chóc đã sớm ra tổ kiếm ăn, líu ríu hót vang không ngừng.
63 Một tuần lễ sau. . . . . . "Hàn Dục a, giúp anh em đi điều tra một chút, rốt cuộc con rắn kia có bí mật gì, chết cũng phải hiểu lý do chứ? Cậu cũng không biết, cuộc sống trong trại lính rất thảm!"Nghe trong điện thoại di động truyền tới lời oán trách và van xin, Hàn Dục nghiêng người dựa vào cửa lớn nhìn xe cộ đông nghẹt phía trước, xem như anh ta đã biết lúc ấy vì sao Bạch Diệp Thành nói thấy được, thì ra là nói A Nhiêm, Bạch Diệp Thành cũng đủ xui xẻo, dĩ nhiên cũng xem như mình may mắn, cố làm ra vẻ khó chịu: "Tôi biết rồi, tôi sẽ làm !""Tôi đường đường hộ pháp, quản lý mấy chục triệu thủ hạ, tài sản hàng tỉ, bây giờ ở chỗ này để cho bọn họ đánh như con cháu! Cậu biết rất thê thảm không? Tôi đã già khọm rồi, nhất định ném tôi, vậy tôi có thể quay về nổi sao? Còn nữa, người trưởng ban kia không có tính người, thô lỗ đè bả vai của tôi, đã hai ngày rồi, bắp đùi tôi đau giống như bị kim châm, giường cũng không xuống được, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc tôi có lỗi ở chỗ nào!"Hàn Dục không nhịn được sờ sờ cằm, anh ta nói cho Diệp Thành biết mới có quỷ đấy, Bạch Diệp Thành tức giận sẽ không bạo lỗ đít của anh ta sao? Tiếp tục khổ sở nói: "Người anh em, anh chịu khổ rồi, yên tâm đi, tôi sẽ điều tra, anh ở đó làm cho thật tốt đi, tôi sẽ mau chóng giúp anh thoát ly khổ ải.
64 Hôm sau, cô gái kéo rương hành lý đơn giản đứng ở ngoài cửa lớn Nhà họ Lạc, trong lúc chờ đợi, cẩn thận liếc nhìn bản đồ, không nhìn không biết, không ngờ thành Vatican nhỏ bé này vẫn rất nổi tiếng, nơi trú đóng nhà thờ lớn nhất thế giới, đáng quý hơn chính là tiểu vương Quốc này còn nằm trong lòng thành phố Roma của Ý, nước Ý to lớn thế nào chịu được?Cho rằng Đài Loan cách rất xa Đại lục? Thậm chí nghĩ đến biện pháp thu phục, làm sao dễ dàng tha thứ ột nước ở trong nước khác xây dựng một quốc gia?Không phải là trụ sở chính của Thiên Chúa Giáo sao? Lạc Viêm Hành biết tiếng ý không? Cô không biết, tự nhiên hi vọng anh cũng không biết, dễ xử lý chuyện chứ sao.
65 Người đàn ông vô cùng dịu dàng lướt qua cái miệng nhỏ có hương vị ngọt ngào, giống như rất sợ làm đau đối phương, đôi tay nhẹ nhàng ôm đỉnh đầu cô gái, sau đó mới thè ra đầu lưỡi dính vào hương thơm này, khó được nắm quyền chủ động trong tay, anh muốn để cho cô yêu thích loại cảm giác này, cho nên vô cùng cẩn thận, không nhẹ không nặng liếm láp qua mỗi cái răng, dẫn dắt cái lưỡi thơm cùng quấn lấy, nhưng dục vọng nguyên thủy đã bất mãn loại nước chảy đá mòn, trong lòng càng điên cuồng khát khao cuồng nhiệt hơn.
66 Từng ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua cành lá rậm rạp chiếu rọi xuống mặt đất thật giống như chuỗi chuỗi đồng tiền tung tóe, cô gái tùy ý bứt một cọng cỏ đuôi chó vuốt vuốt, một tay cầm ống nhòm quan sát trại lính nơi xa, mười mấy quân nhân đang vác súng qua lại dò xét, mặc dù đeo mắt kính cũng khó tránh khỏi sẽ bị đoán ra, nếu chưa từng gặp mặt La Hiểu Hiểu, lúc này có thể cầm hoá đơn đi nhận hàng rồi.
67 Màn đêm buông xuống, bên trong trại lính lọt vào yên tĩnh, có chừng ba đến năm quân nhân vẫn giữ vững tác phong, bảo vệ chặt chẽ cửa chính. Nhìn một chiếc xe quân dụng chậm rãi chạy đi, Trình Thất cười như không cười hừ lạnh: "Đi!" Nếu bị La Hiểu Hiểu bắt được cũng không phải là chuyện tốt.
68 Thành phố F, phòng khách Bạch Long đường, Long Hổ Hội, một tòa biệt thự theo kiểu Tứ Hợp Viện, hơn 60 người đang nhàm chán tụ tập trong một cái sân lớn nói chuyện trời đất, cũng bàn luận bước kế tiếp nên làm thế nào trở lại Bách Hoa uyển, Đông Phương Minh cầm cương đao trong tay vuốt tới vuốt lui, đây cũng không phải là địa bàn của mình, dù nói thế nào Bách Hoa uyển mới là địa bàn của mình, muốn trở về phải chờ sóng gió đi qua.
69 Trình Thất không có lòng để tức giận, đi tới công tắc mở đèn kiểm tra một phen, không sai, chính là công tắc đèn, quay lại nhìn người đàn ông đối diện, trên đường đi tới bàn trà, nếu nói lần đầu tiên người đàn ông mở công tắc cũng có thể hiểu được, như vậy mới vừa rồi anh phát hiện trong nhà có người lại đè xuống công tắc điện là có ý gì? Cô nhớ đôi mắt của anh vẫn tốt a, kinh ngạc nói: "Lạc Viêm Hành.
70 "Đại công cáo thành!"Ánh đèn trong phòng sáng lên, không giống không khí trầm lặng lúc trước, trong phòng bởi vì có tiếng cô gái mà vô cùng náo nhiệt, người đàn ông yên tĩnh nằm ở trong ghế sa lon hưởng thụ thế giới hai người, sau khi cởi bỏ gút mắc, cảm giác hoàn toàn khác nhau, dĩ nhiên, anh cảm thấy quan hệ này chưa đủ, giấy hôn thú chưa tới tay, cô gái còn có nhiều cơ hội lựa chọn người khác.
71 "Đại ca, xin lỗi, tới trễ!"Trong phòng họp yên tĩnh không giống như thường ngày mà giống như Trung ương mở đại hội đại biểu, phía dưới ngồi đầy các tay cầm đầu đến từ các quốc gia, ngay cả một đám thế hệ trước Tôn Kế Trung cũng đến đông đủ, hơn ba trăm người, hơn sáu trăm chỗ ngồi được xếp thành hơn năm mươi hàng ghế, chia ra hai bên chừng hơn một trăm người, ở chính giữa để năm hàng ghế trống, giống như là cố ý, bởi vì quá mức chỉnh tề.
72 Mang thai. . . . . . Lạc Viêm Hành dừng lại công việc, vẫn không có phản ứng quá lớn, siết chặt cây viết, hình như còn chưa có tiêu hóa xong, anh không biết người đàn ông khác nghe nói sắp làm cha thì tâm tình như thế nào, mừng rỡ như điên? Hay cầu thần bái phật? Làm cha, anh làm cha rồi ?Hàn Dục thấy người đàn ông bình tĩnh như thế, không nên đâu, còn tưởng rằng có thể chạy như bay ra ngoài, lập tức giơ ngón cái: "Đại ca, anh thật có chí khí, phải như vậy, không phải là mang thai sao? Anh ngàn vạn lần không được cúi đầu, nếu không, nửa đời sau cũng bị áp chế.
73 "Thủ trưởng, tôi. . . . . . đã hết sức !"‘Soảng!’Ly trà rơi mạnh xuống đất, vỡ tan, bốn người đàn ông mặc quân trang hoảng sợ lùi lại mấy bước, sau đó rối rít quỳ xuống đất: "Thủ trưởng, ngài cũng đã nói, chuyện này không liên quan đến chúng tôi!"La Ngọc Khôn tháo xuống mũ sĩ quan, cười nhạo nói: "Không liên quan đến các người? Nếu không phải các người chủ quan, hàng có thể bị mang đi sao? Bây giờ thì tốt rồi, người ta kết thân rồi, các người bảo tôi đòi tiền ai đây?" Hơn hai mươi tỷ, tuy nói những năm này quả thật tham không ít, nhưng tổng cộng cũng chỉ có năm ba trăm triệu, hai mươi tỷ đó, hoa kiều chỉ cho ông ta 230 triệu, gánh lấy món nợ khổng lồ gần hai mươi tỷ, cấp trên biết được không xử bắn ông ta sao ?Mặc dù cấp trên không biết chuyện, nhưng mắc nợ thật mệt mỏi, sớm hay muộn chủ nợ cũng tìm tới cửa.
74 Đây là một khách sạn 5 sao, tấm nhựa trong suốt trải thành mái che lộ thiên, phóng tầm mắt nhìn tới, có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao và ánh trăng lưỡi liềm.
75 Salsa mới không sợ cô ta, so võ thuật, Trình Thất cũng chưa chắc là đối thủ của cô, cho nên cũng không như chim nhỏ nép trốn sau lưng người đàn ông, hơn nữa, cô gái này cô tương đối không thích, cho nên trực tiếp học dáng vẻ của một cô gái nào đó, đôi tay chống nạnh nâng cằm nhỏ: "Tiểu Bát nói muốn kết hôn với tôi, nơi này chính là nhà tôi, tại sao tôi không thể ở chỗ này?""Kết hôn?" La Hiểu Hiểu nuốt nước miếng, lùi lại một bước, đây là chuyện gì? Không phải nói cưới cô sao? Chẳng lẽ những ngày này đều lợi dụng cô?Khâu Hạo Vũ thấy bé ngốc hung hãn như thế, cười không nói, không ngờ cô bé này tính khí không nhỏ, anh thật muốn xem cô giải quyết như thế nào.
76 "Tất cả đều tìm kỹ cho tôi, đào sâu ba thước cũng phải tìm ra người cho tôi!"Tại một ngã ba đường, hơn bốn trăm người không dám công khai mang súng ra trận, đều trở lại thời trước giải phóng, vác mã tấu và côn gỗ, xem ra đại tỷ thật xem Trình Thất kết nghĩa chị em chết sống rồi, ra quân rầm rộ như thế.
77 Ba giờ sáng, ở bên trong hành lang bệnh viện tư nhân Long Hổ Hội, vô số người ngã trái, ngã phải, ngồi nằm mặt đất, giống như chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ an toàn cho bệnh nhân, Lạc Viêm Hành lặng lẽ đi xuyên qua đám người, rất sợ làm mọi người tỉnh giấc, không ngờ người của Phi Vân Bang trung nghĩa như thế, ngay cả ông già làm vườn cũng không chịu rời đi.
78 "Phía sau nhanh lên một chút, làm ăn cái gì không biết? lôi thôi chậm chạp! Cái này muốn chuyển không !"Nhìn tủ treo quần áo cao nửa người, Khâu Hạo Vũ mệt mỏi nằm ở đầu vai Hàn Dục thở hồng hộc: "Chuyện này.
79 "Cái này là bình sữa cho đứa bé, còn có sữa bột cùng tã giấy, đều chuẩn bị xong!""Ừm, cái này để ở chỗ này, chụp ảnh làm kỷ niệm!"Tiểu Lan cầm máy quay phim, từ cửa phòng bệnh đi vào: "Nào, mọi người nhìn nơi này, chị Thất và anh rể nhìn vào đây, Tiểu Hải chưa chào đời, đây chính là ba mẹ của cháu, hiện tại cháu vẫn còn ở trong bụng, chẳng mấy chốc sẽ ra đời, xem bụng của mẹ cháu, có phải rất lớn hay không? Đó chính là cháu !"Ma Tử lắc lắc bình sữa, nhìn ống kính cười nói: "Cháu xem cháu rất hạnh phúc, nhiều người chờ cháu như vậy, có phải cha của cháu rất đẹp trai hay không? Có phải mẹ cụng rất đẹp hay không? Còn có dì, dì là dì Ma Tử của cháu !""Còn có cậu, là cậu Lộ Băng! Đây là cậu Đông Phương Minh của cháu !"Trình Thất bất đắc dĩ nhìn về phía chồng: "Bọn họ yêu đến hồ đồ!"Lạc Viêm Hành nhíu mày: "Anh cảm thấy rất tốt!" Bàn tay không nỡ rời đi, vuốt ve cái bụng nhô lên, quá đáng tiếc nhìn anh không thấy, nhưng cảm nhận được sinh mạng đứa bé.
80 Bạch Diệp Thành căn bản không khống chế được máy bay tròng trành chỉ chực rơi, dưới tình thế cấp bách, thu hồi súng, khẩn cầu ông già: "Tôi đồng ý với ông, chỉ cần máy bay bình yên đáp xuống đất, tuyệt đối không truy cứu chuyện này, cũng sẽ không chèn ép tổ chức Lam Diễm, như thế nào?" Đại ca không thể chết được, anh cũng không thể chết, nhiều năm cố gắng như vậy, tuyệt không thể thất bại trong gang tấc, tuyệt đối không thể!Ông già thật giống như nghe được chuyện cười lớn, vỗ bắp đùi nói: "Ha ha ha cậu nói một chút, mỗi lần đến lúc sắp chết các người mới biết hối hận, tại sao không nói sớm? Tôi nói, không có ích lợi gì, rất nhiều linh kiện đã bị phá hư, cậu nhìn bàn quay, không còn hiệu quả nữa!" Hưng phấn chỉ vào bàn điều khiển giải thích.