1 Bốn năm sau, thành phố O. Công ty trách nhiệm hữu hạn mậu dịch quốc tế Tử Mị chủ yếu kinh doanh buôn bán. Công ty chủ yếu phân phối ở khu vực châu Á và châu Âu.
2 "Chưa tới năm ngày nữa, tôi được ba tuổi rưỡi!" Tống Tử Kỳ đứng ở bên cửa sổ, nhìn phong cảnh thành phố. Mặc dù tới nơi này chỉ mới mấy ngày, nhưng đối với Tống Tử Kỳ mà nói.
3 "Mẹ, người đừng nóng giận được không? Con thật không có đi đâu mà!" Thấy ánh mắt của mẹ có chút khủng bố, Tống Tử Kỳ rụt người về phía sau, chỉ cầu mẹ nuôi Quách Y Y có thể trở về sớm chút, như vậy còn có thể cứu nó một mạng, bằng không, nó có thể sẽ chết dưới cái hôn của mẹ.
4 Cung Hình Dực nhìn tư liệu trên bàn. Đây là tư liệu về Tống Tử Kỳ mà trợ lý của hắn đã tìm được, từ lúc thằng bé ra đời cho đến bây giờ, còn có tư liệu về mẹ của nó.
5 Cung Hình Dực từ trong nhà hàng chạy ra thì đã không thấy ba người bọn họ. Ngó hai bên, hắn vẫn không nhìn thấy bóng dáng của họ đâu. Hắn sớm nên đuổi theo, như vậy mới có thể tìm được.
6 Cao Cầm Nhã đột nhiên kêu lên, hình như còn có chuyện gì muốn nói. Tống Tâm Dao xoay người lại nhìn cô ta rồi nói. "Còn có chuyện gì sao?""Tôi hy vọng, cô có thể rời đi vào tối hôm nay vì Hình Dực sẽ rất nhanh tìm đến nhà của cô.
7 Ngày ấy, sau khi gặp nhau tại nhà hàng Cung Hình Dực một mực điều tra tung tích của mẹ con bọn họ. Nhưng dù có thế nào cũng không tra được một chút tung tích của bọn họ.
8 "Ồ!" Kỳ Kỳ cũng nhìn thấy Cung Hình Dực. "Mẹ, ông ấy tới đây giành mẹ với con sao?" Cậu bé đưa tay nhỏ bé ra ôm cổ của cô sợ Cung Hình Dực thật sự sẽ giành mẹ với nó.
9 "Được! Được! Cháu thật sự rất thích ông cố râu bạc, về sau vào lễ Giáng Sinh, cũng không cần đi xem những ông già Noel đeo râu giả kia nữa rồi, bởi vì, trong nhà có một ông già Noel, lại còn có thể ngày ngày nhìn thấy! Quá tuyệt vời!" Nhìn Kỳ Kỳ cùng Cung lão gia hai người cùng nhau chơi đùa.
10 "Kỳ Kỳ, đừng đập nữa! Ông cố giúp cháu nhấn chuông cửa. " Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng của nó, ông thật không biết tình cảm của Kỳ Kỳ đối với Tống Tâm Dao đến cùng có bao nhiêu sâu.
11 Điều này thật không thể tưởng tượng nổi, ngay cả sinh đôi, cũng chưa chắc đã ăn ý như vậy, mặc dù bọn họ là mẹ con, nhưng mà có mấy cặp mẹ con nào lại có thể ăn ý đến như vậy?"Không có chuyện của cô, cô đi vào đi!" Anh biết tiểu Đào muốn nói gì đó, về hai mẹ con bọn họ sao!Ai! Từ khi rời giường anh vẫn luôn kinh ngạc đến bây giờ.
12 "Kỳ Kỳ là đứa bé của cháu cùng Dao Dao, trước kia cháu không thể tìm được Dao Dao, là lỗi của cháu. Nhưng hiện tại cháu đã tìm được cô ấy. đối với chuyện năm đó cháu nhất định sẽ phụ trách.
13 Tống Tâm Dao cũng không biết đây là lần thứ mấy cô nhìn thấy anh cười!Nhớ bốn năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy anh ở Tử Mị, khuôn mặt lạnh lùng, thật đúng là khiến cho cô giật mình, chỉ là không có nghĩ đến cô sẽ thấy nụ cười của anh.
14 "Tôi không gọi, mau buông mẹ tôi ra, nếu không, tôi sẽ không khách khí với ông. " Kỳ Kỳ cầm cây chổi bên cạnh lên chạy tới chỗ Cung Hình Dực, mặc dù bước đi có chút không ổn định, nhưng vẫn khiến cho Cung Hình Dục buông lỏng Tống Tâm Dao.
15 Bộ dáng khôi hài , chọc cho bọn họ ha ha cười to. "Bác gái, còn có chuyện buồn cười như vậy nữa sao? Con nghĩ muốn hiểu thêm một chút về Dao Dao khi còn bé.
16 "Nó. . . . . . tè dầm nha !""Ha ha ha. . . . . . " Tống Kỳ Kỳ cười vô cùng lớn. "Ha ha ha. . . . . . " Cung Hình Dực cười to. "Ha ha ha. . . . . . " Triệu Tâm Nguyệt cũng cười to.
17 Anh muốn chung sống cùng Tống Tâm Dao, anh thích nhìn thấy bộ dáng cô ấy lúc xấu hổ không nói được một câu, còn có bộ dáng khi giận liền chu cái miệng nhỏ nhắn lên hờn dỗi.
18 Anh đáp một tiếng, đi vào theo, âm thanh của anh rất nhu, hoàn toàn không giống âm thanh của một người đàn ông. Có lẽ, chính vì nguyên nhân này, mà anh bị người khác hiểu lầm thành phụ nữ.
19 "Cậu đi làm việc đi! Đưa tài liệu cuộc họp buổi chiều tới cho tôi xem,buổi phỏng vấn ngày mai,cậu có đi cùng tôi không?" Lôi Vũ Minh hỏi. "Không, tôi không muốn xuất hiện cùng anh trước mặt những người mới tới phỏng vấn kia, nếu như có một cô gái nào đó hô một tiếng ‘Oa, vào Lôi thị, lại có thể thấy một cực phẩm tiểu thụ, cùng một cực phẩm công.
20 "Dao Dao là bạn tốt của em, Kỳ Kỳ là con trai của cô ấy, cũng là con nuôi của em, ba ngày trước, cô ấy dọn dẹp hành lý, mang theo Kỳ Kỳ bỏ đi, đến bây giờ cũng không gọi một cuộc điện thoại nào cho em.