61 Đưa tay vuốt xuôi sống mũi Tống Tâm Dao, ôm cô thặt chặt vào lòng, nhìn nụ cười của cô lúc này, cũng không biết, đợi đến khi cô biết chuyện mình sinh non, sẽ như thế nào?"Em đó!" Thiệt là, cô gái ngốc.
62 Cung Hình Dực, Dạ Thiên, cùng với Phong, cả ba người đã tìm suốt một ngày một đêm, nhưng vẫn không tìm được bất kỳ tin tức nào. Mà sau khi nhận được cú điện thoại kia xong cũng không nhận được bất kỳ cuộc điện thoại nào nữa.
63 "Anh phải ra nước ngoài sao?" Bọn họ kết hôn lâu như vậy, hai người cũng chưa từng tách ra, nhưng mà bây giờ Cung Hình Dực đột nhiên nói cho cô biết, anh phải ra nước ngoài hơn một tháng.
64 Kể từ sau khi thiết lập chi nhánh công ty tại trung quốc, Thôi Phác quốc tế liền bắt đầu cướp công việc làm ăn của Tử Mị, đã có nhiều công ty hợp tác cùng Tử Mị đã chuyển sang hợp tác với Thôi Phác quốc tế.
65 "Chỗ này phải đi như thế nào?" Phác Tuấn Hi gấp đến dậm chân, tại sao trong đầu anh, đối với chỗ này lại không có chút quen thuộc nào? Nếu như anh thật sự là Cung Hình Dực vậy thì anh phải quen thuộc với thành phố này, quen thuộc nơi đây mới đứng chứ? Nhưng khi nhìn đến thấy những kiến trúc kia, anh lại cảm thấy mình như bước vào một cuộc sống, một thế giới hoàn toàn xa lạ.
66 Phác Tuán Hi dẫn hai người đến lầu hai mươi mốt, vào phòng làm việc của anh, sau đó đóng cửa lại, đi tới ghế sa lon ngồi vào chỗ của mình. Đợi sau khi thư ký đem cà phê đưa vào xong bọn họ mới bắt đầu thảo luận chuyện hợp tác giữa hai công ty.
67 Xem ra tiếp theo anh phải cẩn thận chú ý hơn, ít nhất không thể để Thôi Thục Viện nghe thấy những chuyện không nên nghe, nếu để cho cô ta nghe được. Chắc hẳn tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì đó, anh cũng không biết là gì, đã đề phòng khắp nơi như vậy nhưng cũng khó tránh khỏi sơ hở.
68 Tống Tâm Dao không nghĩ đến chuyện anh lại đột nhiên chạy tới đây, hơn nữa còn xách theo hành lý. Anh đang muốn làm cái gì? Muốn vào nhà bọn họ ở sao?"Dao Dao.
69 Đêm đó, Thôi Thục Viện trở về Hàn Quốc, cũng không nói với bất kỳ ai. Sau khi nhìn thấy cả nhà gia đình họ hạnh phúc như vậy, cô thật sự không đành lòng làm tổn thương tới họ, cô không thể nào xuống tay.
70 Nhưng mà, nếu như để cho Thôi Sử Viễn biết chuyện này, không biết ông ấy sẽ làm cái gì nữa? Bây giờ cô đã làm hỏng mọi chuyện, khiến nó bết bát lắm rồi.
71 "Cô không nói? Cô cho rằng cô có thể không nói sao?" Dạ Thiên nhìn Aimee đang ngồi ở trên giường. Cho dù cô ta không muốn nói, bọn họ cũng có biện pháp bắt cô ta nói ra.
72 Sáng sớm ngày thứ hai, Tống Tâm Dao và Cung Hình Dực ôm hai đứa bé đi tới phòng ăn, ngay sau đó Dạ Thiên, Phong và Thôi Thục Viện cũng cùng nhau xuất hiện.
73 Quách Y Y ôm con trai - Đậu Đậu trong ngực, lần này mẹ con cô tới thành phố O, là bởi vì Tống Tâm Dao kết hôn với Cung Hình Dực, mà cô cũng phải đưa Ðậu Ðậu đến đay khám bệnh.
74 Quách Y Y ôm đứa bé ra khỏi bệnh viện, nhưng anh vẫn nhất quyết đi theo sau bọn họ, không hề có ý định rời đi. "Anh đừng đi theo mẹ con tôi nữa!" Quách Y Y dừng bước, xoay người lại nhìn Dạ Đình vẫn luôn đi theo sau.
75 Làm thế nào Cổ Ngấn Nhi cũng không nghĩ tới, buổi tối trước ngày cưới, bác sĩ lại nói cho cô biết, cả đời này cô không thể mang thai. Nhưng mà, tại sao khi cô rời khỏi đây, lại phát hiện, mình mang thai?Rốt cuộc là bác sĩ đang nói đùa với cô? Hay là trời cao đang trêu đùa cô đây?Nhìn đứa bé bên cạnh vừa mới chào đời, rốt cuộc là cô nên đi tìm anh hay là ở lại đây, mãi mãi không trở về nữa?Nhìn đôi mắt màu tím nhạt của anh, lòng cô thật sự rất đau!Ban đầu, lúc cô rời đi, cô cũng đã biết, kết quả sẽ như thế nào.
76 Sau ngày hôm đó, mỗi ngày cô đều đến thư viện như cũ, hơn nữa mỗi ngày đều cầm sách, ngồi ở chỗ đó. Hình như là vì cô đang chờ người thần bí đã đưa khăn giấy cho cô xuất hiện, nhưng mà không biết vì sao cô chưa từng thấy người đó xuất hiện.
77 "A, anh dẫn tôi đi đâu?" Sau khi đã đi được nửa đường cô mới nhớ ra mình hoàn toàn không biết sẽ đi đâi. Cung Tử Kỳ nghe xong vẫn nghiêm túc lái xe, vẫn nhìn phía trước, không có trả lời câu hỏi của cô.
78 Cung Tử kỳ nhìn cô, thì ra là cô đang lo lắng chuyện này, cô rất để ý thân phận của mình, có thể càng để ý chuyện mình không phải là con ruột do cha mẹ sinh ra!"Em đang để ý đến thân phận của mình sao?" Mặc dù đoán được tám chín phần mười, nhưng mà anh lại muốn nghe chính miệng cô nói ra.
79 Trầm Phi Dương đứng bên cạnh nhìn đàn em vẫn luôn đi theo bọn họ. "Không nghe thấy Kỳ nói gì sao? Còn không mau chóng đi tìm mảnh vỡ của vỏ sò?" Anh thật muốn đánh người, rốt cuộc trong lòng tên ngu ngốc kia đang suy nghĩ cái gì vậy?Rõ ràng là cậu ấy tụ làm nó vỡ vụn, vậy mà bây giờ lại muốn tìm mảnh vụn về.
80 Cô không hiểu, không có việc gì thì anh mang cô đến nhà anh làm gì?"Vào đi!" Anh đi thẳng vào trong nhà, liếc mắt nhìn Cổ Ngấn Nhi còn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, dứt khoát trở lại, dẫn cô tiến vào.