81 Con ngươi A Nam đỏ ngầu vỗ vỗ bả vai cô gái: "Tuy nói đã mất ý thức, nhưng vỏ não vẫn giữ vận động hô hấp và nhịp tim, loại trạng thái này gọi là ‘sống thực vật!’, dĩ nhiên, trước mắt y học phát triển như vậy, tôi tin tưởng vẫn có thể thức tỉnh!" Chỉ là đã từng gặp phải loại bệnh nhân này cuối cùng cũng bị người nhà bỏ qua, có thể nằm tới mấy năm, mấy chục năm, nếu như chăm sóc tốt, có thể sống lâu hơn.
82 Trình Thất vô tình đã ngất xỉu, chờ tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối, ngoài phòng tuyết vẫn chưa tan, trong phòng ấm áp, hơn nữa bên cạnh không biết có thêm một cái giường nhỏ từ lúc nào, đứa bé đang an ổn ngủ ở bên trong, Ma Tử và Salsa cũng nằm ở trên ghế sa lon tiến vào mộng đẹp, cắn răng ngồi dậy, không hề khóc rống nữa, đi xuống đất đến ghế sa lon ngồi ở đầu giường, lẳng lặng nhìn chồng mất đi ý thức, nhìn một lúc, kéo cánh tay của đối phương bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve.
83 Lương Sách càng nghe càng nổi giận: "Trình Tiểu Bảy, không phải sư bá xen vào việc của người khác, lấy oán báo oán khi nào mới dứt ? Hôm nay cô hại người ta, ngày mai người ta tới hại cô, cậu ta bị người hại ? Cho nên nói nơi có người thì có phân tranh, còn không bằng cô tới đây sống cùng tôi, rất thong dong vui vẻ?""Sư bá, ông sai rồi, chỗ nhiều người cũng có chỗ tốt của nó, ít ra không tịch mịch, không phải sao?" Cô cũng không tin sư bá một mình ẩn cư rừng núi không tịch mịch, hơn nữa cũng không còn thấy có quần áo phụ nữ, vẫn độc thân sao?"Cô luôn có rất nhiều lý lẽ, làm xã hội đen còn lý luận, tình huống cậu ta thế nào?" Chỉ chỉ người hôn mê ngoài nhà, mặc kệ nói thế nào, Trình Tiểu Bảy cũng coi là một nửa con gái của ông ta, tuy nói từng có va chạm, nhưng cha và con gái làm sao có thể mang thù? Nhiều năm như vậy, sớm quên đi, hơn nữa người ta có thể ngàn dặm xa xôi dẫn người tới, chứng rõ coi trọng ông.
84 Quả thật Trình Thất muốn từ chối, nhưng đối phương mong đợi như thế, cộng thêm tiếng chị dâu lúc nảy, gật đầu nói: "Tốt!" Nếm thử một chút, lập tức hai mắt sáng lên: "Không tệ, về sau Salsa có lộc ăn rồi !" Sau đó bắt đầu ăn như hổ đói, quên mất bụng của mình cũng đói đến mức này, nghĩ đến cái gì, vừa há to miệng ăn vừa nói: "Hạo Vũ, tôi nhớ người xưa có nói cái gì hoa đến giờ phải hái, đừng chờ đến lúc cuối hoa tàn cành gãy, trong bụng tôi không có nhiều chữ nghĩa, nhưng tôi tin cậu hiểu, về sau chăm sóc Salsa thật tốt, cô ấy là cô gái tốt, đừng giống như tôi, hiểu chưa?"Không hề cả ngày khóc sướt mướt, ngược lại cả ngày vẻ mặt sáng láng.
85 "Trong vòng một tháng, cô phải quen thuộc cấu trúc tổng thể của Long Hổ Hội thật cặn kẽ, ví dụ như nước nào có sản nghiệp của chúng ta, những thứ này bọn Hàn Dục bọn họ giúp cô, về phần tôi.
86 Ở một nơi khác, trong phòng họp Long Hổ Hội, Trình Thất lạnh lùng nhìn người đàn ông ngồi đối diện, ngồi không đúng tướng ngồi, đứng không đúng tướng đứng, nói lên yêu cầu rất vô lễ, khẽ cười một tiếng, một tay ném bút ra, ngửa đầu đưa tay thô lỗ giật cúc áo sơ mi, cởi áo khoác xuống, xắn ống quần, bắt chéo chân, dựa vào thành ghế, cười tà nói: "Ông chủ Hách có thể quá làm khó người khác hay không?" Lưu manh, người nào chưa làm qua.
87 Tiểu Lan đưa ra che miệng lại nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ, sau đó đứng ở cửa cầu thang nén tiếng khóc, cô chưa từng nhìn thấy chị Thất khóc ở trước mặt Lạc Viêm Hành, lúc nào cũng vui vẻ, thật giống như nhìn về phía một người bình thường, mà chị Thất càng như vậy thì chị càng khó vượt qua, cho dù thỉnh thoảng phát tiết mắng mấy câu cũng được, nhìn rất đau lòng.
88 ‘Cốc cốc! ’"Chị Thất, thế nào?" Tiểu Lan vừa dỗ đứa bé ngủ xong, còn chưa kịp để xuống. Trình Thất chà xát lỗ mũi, đi vào phòng nói: "Không có gì, không phải nghe nói anh ấy sắp tỉnh lại sao? Tôi vui mừng không ngủ được, muốn nhìn Tiểu Hải một chút!""Ha ha, được, chị xem đi, vừa lúc tôi muốn đi ra ngoài mua chút bữa ăn khuya, thuận tiện cũng mang cho chị một chút!" Đặt đứa bé vào trong ngực Trình Thất, cầm lấy túi xách đóng cửa đi khỏi.
89 Người đàn ông cúi đầu rơi vào trầm tư, vẫn không hiểu lời của đối phương, ánh mắt của anh không phải tốt rồi sao? Đi? Trình Thất, em có thể đi tới nơi nào? Ôm chặt đứa bé xuống giường nói: "Cô ấy nhất định ở nhà chờ tôi! Hàn Dục, chuẩn bị xe!" Nhất định ở nhà, nhất định ở nhà.
90 Người chủ trì nghe say mê, không có quấy nhiễu, bởi vì miếng vải đen trên mặt người đàn ông đã bị nước mắt thấm ướt nhẹp. "Một ngày kia, cũng là một ngày cuối cùng chúng tôi ly biệt, cô ấy ở bệnh viện sinh con, mà tôi khẩn cấp cần đi ra nước ngoài một chuyến, cô nói với tôi, nhất định phải trở về cùng cô ấy nhìn đứa bé ra đời, sau đó cùng nhau đón năm mới, tôi đã hứa với cô ấy, nhưng sau khi tôi xử lý xong tất cả công việc, không kịp chờ đợi đi lên máy bay, đã gặp phải tai nạn máy bay, não bộ bị thương nghiêm trọng, rơi vào tình trạng sống thực vật, nhưng vợ tôi không oán giận, cô ấy rất giỏi, không muốn sau khi tôi tỉnh lại không giữ được địa vị, một mực giúp tôi xử lý công việc, sợ có một ngày tôi tỉnh lại sẽ hai bàn tay trắng, tất cả mọi người bảo cô ấy nên buông tha, tôi không tỉnh lại nữa, nhưng cô vẫn kiên trì, mặc dù đang ngủ say, nhưng tôi có thể cảm nhận cô ấy đang ở bên cạnh tôi, kể chuyện xưa, kể chuyện cười cho tôi nghe, cô nói cho dù cả đời, cô cũng không sao cả, chỉ cần tôi có thể ở cùng với cô ấy là tốt rồi, cứ như vậy ngày qua ngày, hơn một năm rưỡi, rốt cuộc chờ đến khi tôi tỉnh lại, cô ấy lại bỏ đi!""Tại sao cô ấy bỏ đi ?"Lạc Viêm Hành hít sâu một hơi, lắc đầu nói: "Tôi không biết, có lẽ cô nghe nói sau khi tôi tỉnh lại sẽ hồi phục thị lực, cô ấy không tin tôi, sợ chồng của mình sẽ mê luyến nơi phồn hoa, sẽ yêu cô gái khác! Đã hơn một năm, tôi không tìm được cô ấy, rất mê man, rất vô dụng, rất nhớ cô ấy.
91 Thôn Bích Vân là một thôn nhỏ xa xôi ở thành phố B, kế núi gần sông, thế ngoại đào nguyên, khắp nơi chim hót hoa thơm, bốn mùa như xuân, thôn do 60 gia đình tạo thành, sau giờ rỗi rãi cũng sẽ tụ tập tại cửa thôn nói chuyện trời đất, cửa thôn đột nhiên xuất hiện hơn mười chiếc xe hơi, khơi dậy lòng hiếu kỳ của mọi người.
92 Trở về nhà đã lâu, Trình Thất không muốn ngừng nhìn nơi này một chút, nhìn nơi kia một chút, phát hiện phòng ngủ vẫn còn giữ nguyên hiện trạng, đầu giường đều là tất cả hình của mình trước kia, thật ra người đàn ông đã sớm biết ngoại hình của cô thế nào rồi, vẫn không có ghét bỏ đi tìm kiếm khắp nơi, nói không cảm động là giả, ngay cả dáng vẻ A Nhiêm cũng không thay đổi, ôm lấy hung hăng hôn một cái: "A Nhiêm càng ngày càng đẹp!"A Nhiêm buồn cười chết đi được, bày tư thế ở trong khắp đại sảnh, mặc kệ có người nhìn hay không, nó vui vẻ, nó biểu diễn.
93 Bạch Diệp Thành vô cùng tức giận khinh bỉ uy hiếp: "Bây giờ chị có thể kiếm được nhiều súng ống đạn dược như vậy sao? Không có Long Hổ Hội cung cấp, tôi xem lấy gì giao cho anh ta !" Hơn nữa chuyện này đại ca còn chưa biết, anh ta tin tưởng đại ca sẽ không đồng ý.