1 Sân bay Hải Thành.
Khi tiếng chuông điểm mười hai giờ chậm rãi vang lên, Cố Nam Nam cuối cùng cũng nặng nề kéo mi mắt lên từ trên máy bay đi xuống.
2 Cố Nam Nam xoa xoa *tiểu PP của mình, nhìn chiếc xe thể thao từ từ đi xa, trong lòng lửa giận đã bùng phát, bây giờ kẻ ăn vạ cũng thật lớn lối như vậy.
3 "Nam Nam!" Du Minh Tuấn tiến lên phía trước hai bước, muốn kéo tay của cô, nhưng cánh tay lại bị Mặc Tuyết níu lại, Mặc Tuyết ở bên cạnh nhỏ giọng cảnh cáo, "đừng quên là ban đầu anh đã hứa với anh trai em như thế nào".
4 Vừa ra tới cổng lớn, cô đã bắt gặp khuôn mặt cao ngạo của tiểu ca ăn vạ đang đi đến.
Cô tức giận gầm nhẹ, "Nhìn cái gì mà nhìn. . . . . . Chưa từng gặp qua con gái khóc à!"
Cố Nam Nam lau đi nước mắt lần nữa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một gương mặt không muốn nhìn thấy.
5 Rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, Mặc Lệ Tước buông ly đứng dậy, không nói một câu, đã rời khỏi quầy rượu.
Tư Bạch nhìn theo bóng lưng cô đơn của hắn rời đi, nói với Ngự Phong: "Ngự Phong, làm như vậy không tốt lắm đâu, cậu luôn biết rằng người Lệ Tước yêu sâu đậm vẫn luôn là Tuyết Nhi.
6 Ánh mắt Mặc Lệ Tước sâu thẳm, "Cô xác định?"
Cố Nam Nam lung tung gật gật đầu, mơ hồ, "A a, tôi yêu anh a, Minh Tuấn! Mặc kệ Minh Tuấn làm cái gì với tôi, chỉ cần là anh tôi sẽ không trách anh.
7 Cố Nam Nam nghĩ chính mình cứ như vậy không trong sạch, càng thêm thương tâm khổ sở, giọng nói không khỏi nghẹn ngào.
Vì không có chăn, Mặc Lệ Tước toàn thân trên dưới mỗi một tấc da thịt đều bại lộ trong không trung, hiện lên những đường cong cơ bắp hoàn mỹ.
8 Lúc này, Cố Nam Nam mới phát hiện một phần trên bả vai hắn có vài vết cào sâu không đồng nhất.
Cố Nam Nam âm thầm nuốt nước bọt, nhìn bờ vai của hắn, mở miệng lẩm bẩm, "Cái đó.
9 Dương thư ký trên mặt tràn đầy tươi cười bỗng cứng đờ, trong lòng "lộp bộp" một cái, cảm giác như rơi xuống vực sâu vô tận.
Quần áo phụ nữ, nói như vậy tối hôm qua tổng giám đốc cùng phụ nữ khác ở bên nhau?
“Tổng……”
Lời nói chưa ra, Mặc Lệ Tước đã cúp máy.
10 Ánh đèn vàng ấm áp xa hoa lưu chuyển, ánh sáng rơi xuống thân người mảnh mai của chàng trai bên dưới, chàng trai hơi rũ mắt, lông mi dài, làn da trắng nhợt nhạt được phụ trợ bởi ánh sáng, đôi môi mỏng nhẹ nhàng nhấp lên một đường cong mê người, ngũ quan cực kỳ tuấn mỹ, khí chất ưu nhã, nhìn thế nào cũng như là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
11 Cố Nam Nam sau khi rời khỏi khách sạn cũng không trở về nhà, cô bộ dạng này trở về, khó tránh khỏi người trong gia đình vì cô mà lo lắng, lại nói, hiện tại cô chật vật như thế, cũng không còn mặt mũi để trở về.
12 Cố Nam Nam thân thể căng thẳng, lập tức xoay người liền thấy được một gương mặt kia làm cô hận không thể tự tay xé nát.
Đó là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, ngũ quan tinh xảo, lạnh lùng, môi mỏng lạnh chèn ép, vừa nhìn qua liền biết hắn là một kẻ bạc tình không có tình người.
13 Những vệ sĩ xung quanh hơi thở bỗng cứng lại, đều kinh ngạc không chờ đợi mà đồng loạt nhìn vào miệng của cô gái này.
Thật là không muốn sống nữa, phải biết rằng tại nơi này, không có bất cứ một người nào dám dùng ngữ khí như vậy nói chuyện cùng tổng giám đốc, ngay cả em gái ngày thường được tổng giám đốc cực kì nuông chiều cũng không dám dùng ngữ khí như vậy.
14 Giọng nói giảm xuống, Cố Nam Nam xoay người định rời khỏi lại tiếp tục bị vệ sĩ chặn đường.
“Mặc Lệ Tước, anh rốt cuộc muốn làm gì?” Cố Nam Nam lửa giận như núi lửa bùng nổ, hung hăng trừng mắt trước mắt vân đạm phong khinh, xinh đẹp không gì sánh bằng, cô ngạo nghễ sừng sững trước mặt người đàn ông, “Cái gì nên nói tôi đều đã nói rất rõ ràng, anh rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Làm người phụ nữ của tôi.
15 "Tôi miệng lưỡi sắc bén so ra cũng còn kém anh Mặc tiên sinh mặt dày vô sỉ không phải sao?"
Nếu không phải hắn một mặt quấn lấy không bỏ, cô cũng không đến mức dùng lời nói bén nhọn như vậy để chọc hắn.
16 Cố Nam Nam dưới đáy lòng đem mười tám đại tổ tông nhà hắn từng người một lặp đi lặp lại, cô liền biết, hắn sẽ không đơn giản để cho cô rời đi như vậy.
17 Mặc Lệ Tước ngửa đầu nâng lên ly rượu vang đỏ có chân dài uống một hơi cạn sạch, cả người sau đó ngã xuống, nửa thân người cao lớn tựa trên lưng ghế sô pha mềm mại bằng da thật màu đen, ánh mắt hẹp dài sâu kín nhìn chằm chằm Cố Nam Nam, nói, “Tôi không quan tâm!”
Hắn vốn dĩ không quan tâm, chẳng qua là……
Cố Nam Nam cơ hồ muốn dậm chân, không phải lần đầu tiên của hắn hắn đương nhiên có thể không quan tâm, không chút suy nghĩ lập tức mở miệng, “Nhưng mà tôi để ý.
18 Cô mỉm cười ranh mãnh, ánh mặt trời vàng ấm áp chiếu vào trên người cô, cả người bị vầng sáng nhàn nhạt vây quanh, gương mặt trắng nõn phấn nộn vạch ra một hình dạng mê người, hài hước trong đáy mắt sâu đen nhánh không thấy đáy, tựa hồ như đang châm chọc hắn.
19 Ban đầu Lâm Khả Nhi vẫn còn lo lắng cho cô, vừa nghe đến một loạt phàn nàn của cô đều không một chút oán giận, trong lòng lo lắng cũng dần dần thả lỏng, “Nam Nam, cậu hiện giờ đang ở đâu, mình tới đón cậu”
Cố Nam Nam sau khi đưa địa chỉ, cũng không ở tại chỗ chờ, mà đi dọc theo con đường cái rộng lớn phía trước.
20 Ngại với Cố Nam Nam lì lợm la liếm cuối cùng Lâm Khả Nhi vẫn là đáp ứng giúp cô ngẫm lại biện pháp.
Tập đoàn Lâm thị.
“Anh à, coi như em xin anh, được không, Nam Nam cô ấy là bạn tốt của em, em không thể nhìn cô ấy lâm vào khốn cảnh thấy chết mà không cứu.