41 Cùng lúc đó, Trình Thất đã sớm tiến vào bên trong lối đi an toàn theo quy định, dĩ nhiên chưa đến đích, nguy hiểm vẫn còn, vừa nắm giữ tay lái vừa giương mắt nhìn máy theo dõi bị phá hủy cười tà, dĩ nhiên, đây không phải là do Phi Vân Bang phá hủy, ba tháng trước con đường này đã xảy ra sự cố, Phi Vân Bang phá hủy tuyến đường ngược lại, hôm nay con đường kia sớm bị Long Hổ Hội bao vây chứ?Muốn chơi với tôi à, bà cô chơi đùa chết đám con cháu mắt chó các người dám coi thường người.
42 "Chị Thất, chị. . . . . . " Ma Tử vừa muốn nổi giận nhưng không tìm được lời phản bác, tức chết cô, mặc dù đã từng có một đoạn hôn nhân thất bại, tên Hỗn Cầu kia không phải là loại người tốt gì, ngày ngày ham mê bài bạc, không có việc gì thì đánh cô mấy bạt tay, nhưng dáng dấp cũng không hung hãn như vậy chứ? Mặt mày đầy râu ria, như Trương Phi tái thế, ngoại trừ làn da tương đối trắng, hoàn toàn không có một chút ưu điểm.
43 "Anh Khúc, anh muốn phản bội sao?""Anh Khúc, nghĩ lại đi, vì một phụ nữ, anh có thể. . . . . . "Cô gái kia giống như quỷ Dạ Xoa, ăn mặc không ra gì, lời nói không ra gì, hành động cử chỉ không ra gì.
44 Hoàn toàn tĩnh mịch? Anh nhìn cô chơi rất vui, Lạc Viêm Hành giương môi, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không cười ngồi xuống, giống như một ông vua bắt chéo chân, bị chọc tức như vậy đủ rồi, đôi tay ôm ngực, dựa lưng vào phía sau, vô cùng lười biếng: "Trình Thất, không tệ, Good Job!"Có phải nên nói câu quá khen, quá khen hay không? Một cô gái nào đó có chút đắc ý, sau đó giả bộ ngu nói: "Nhị gia nói chuyện gì?""70 triệu đúng không? Lá gan không nhỏ, lại có thể gài bẫy ở trên đầu của tôi!" Nói xong nheo mắt bén nhọn nhìn về phía cô gái, thấy bộ dạng đối phương quẫn bách liền đưa tay nói: "Lấy ra đi!"Khóe miệng Trình Thất co quắp, đã nghĩ tới đối phương sẽ điều tra ra được, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, hừ, ở trên có chính sách, ở dưới bà cô đã có đối sách, cũng không giả bộ nữa, nịnh nọt nói: "Chuyện này.
45 "Hả!""Quả thật cô tự tìm đường chết!"Đám người Bạch Diệp Thành kêu lên, đùa bỡn bọn họ như vậy, muốn đi tìm chết sao?Lạc Viêm Hành lại không có cảm giác cô gái này đi tìm chết chút nào nhưng nhìn anh dễ gạt như vậy sao?Vẻ mặt của mọi người không thể tin được, điều này làm cho Đông Phương Minh không nắm chắc rồi, cứ nói đi, kẻ ngu cũng nhìn ra được khu đất này không bao nhiêu tiền.
46 Lạc Viêm Hành im lặng một hồi lâu cũng không nói tiếng nào khiến cho Trình Thất hơi lo lắng, cô biết mình mới vừa cắt đứt tất cả đường phản bác của đối phương, tình huống như thế, cô không có lựa chọn khác, từ trước đến giờ làm việc không quá tuyệt tình, luôn để lại cho kẻ địch một bậc thang, duy chỉ có lần này thì khác, chẳng lẽ người đàn ông này bởi vì tranh luận không hơn cô mà thật sự mở ra trận chém giết chứ?Đừng làm cho cô phí công.
47 Khâu Hạo Vũ hơi nheo mắt, gần như liếc một cái có thể nhìn thấy được cô gái nhiều ngày không gặp, tất cả tâm trạng tốt đẹp trong nháy mắt biến mất không còn sót lại chút gì, người đàn ông nào quên được cô gái lần đầu tiên? Cộng thêm không có hồi ức nào tốt đẹp đáng nói, càng thêm khắc sâu trong trí nhớ, không nghĩ ra lúc ấy tại sao lại xảy ra quan hệ với một cô gái phóng túng như vậy?Salsa rúc vào trong ngực Lộ Băng đã ngủ, đôi tay ôm lấy eo người đàn ông, khóe miệng lộ ra nụ cười, cảnh tượng này làm cho Khâu Hạo Vũ vô cùng chán ghét, quả nhiên giống như con gái làm nũng đối với cha mẹ, đáng chết, cô cũng không biết xấu hổ sao? Lớn như vậy, cũng chưa gặp qua cô gái nào thấp hèn như vậy.
48 Nếu như ban đầu cô để mặc cho anh mất máu nhiều mà chết, như vậy Phi Vân Bang cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như thế này, hơn nữa cũng do cô tự mình làm bậy thì không thể sống được, ban đầu rõ ràng có một cơ hội tốt giết anh đặt ở ngay trước mắt, cô lại không biết quý trọng, cô muốn nói với trời cao ba chữ, lừa bịp sao!Hiện tại thì tốt rồi, người ta có thế lực lớn như vậy, muốn giết cũng không thể giết, Long Hổ hội tùy tiện đưa một ngón tay, cô sẽ không còn chỗ nương thân, đánh rớt răng cũng chỉ có thể nuốt vào bụng, rõ ràng hận không được cắn đứt cổ họng của anh, còn phải làm nhiệm vụ con cháu, tiếp tục cung phụng đối phương như tổ tông, con mẹ nó, ông trời ơi, ông chơi đùa quá ác rồi.
49 Trình Thất nghe vậy nhìn về phía khu nhà tập thể ngoài trời, chưa bao giờ nói chuyện với ông lão lưng còng đẩy than đá sống ở đây, chỉ có cây ngô đồng tươi tốt, một khu nhà không có cửa lớn, những căn hộ chung cư đã cũ kỹ, đúng vậy, trước sau vẫn là của người khác, ngay cả cô muốn tiến hành sửa chữa lại chỗ này cũng phải có sự đồng ý của người chủ, còn không bằng mình có một ngôi nhà riêng.
50 Trình Thất siết chặt điện thoại di động, uống nhiều quá? Vẫn lặp lại tên của cô, giọng nói nghe không còn hơi sức, nếu không phải nghe giọng nói như có uống rượu, thật sự nghi ngờ bị người bỏ thuốc sắp chết: "Kỳ đại cảnh quan, trong giờ làm việc mua say cũng không phải là tác phong của anh!""Trình Thất, không cần quan tâm cái nhìn của người khác, cô chính là cô, nếu luôn suy nghĩ người ta nhìn như thế nào sẽ rất mệt, những lời nói của mẹ tôi cô không nên để trong lòng, về sau tôi sẽ cố gắng không để cho các người tiếp xúc, tôi sẽ luôn đứng về phía cô, bởi vì cô đúng!"Anh đang nói gì? Một cô gái nào đó đang muốn hỏi cho ra nhẽ thì điện thoại di động lại có cuộc gọi đến: "Xin lỗi, anh chờ một chút, tôi nhận điện thoại!" Cắt đứt, nhận số xa lạ: "Tôi là Trình Thất!""Ô ô ô ô, chị, em có đứa bé ô ô ô ô ô.
51 ‘Ầm! ’Một gậy đập xuống, cả cửa trước, cửa kiếng bị chấn động, tiếng động lớn như vậy, thật sự làm cho hơn mười người đàn ông trong phòng không thể không móc súng đối nghịch.
52 Một nhóm người bị đâm chọc đau đớn, cũng trợn to mắt nghiêng đầu nhìn sang, thật giống như đang nhìn cha mẹ của mỗi người, Lộ Băng tự nhận là mình không xấu xí, thân thể khỏe mạnh, không hiểu tại sao cha mẹ cũng muốn vứt bỏ anh ta, hiện tại dường như anh ta đã hiểu rõ rồi, mặc kệ anh ta sinh ra có tốt thế nào, bọn họ cũng có các lý do bỏ rơi anh ta, có thể bởi vì không có tiền, cũng có thể mẹ là người tình của người ta, vì hạnh phúc của mình, từ bỏ anh ta, mặc ột mình anh ta ở cô nhi viện tự sống chết.
53 "Tiếp tục theo dõi. . . . . . Phốc. . . . . . Đáng tiếc theo dõi không hết!" Ma Tử lau nước mắt vui sướng, đã thật lâu không có vui vẻ như vậy rồi. Trình Thất gật gù hả hê: "Trí tưởng tượng của những ký giả này thật đúng là phong phú, cho nên bị người nào để mắt tới cũng không thể để bọn họ để mắt, nếu không tám đời tổ tông cũng sẽ bị làm chuyện cười!""Đúng vậy, bọn họ chỉ biết bóp méo sự thật, chỉ cần có thể tăng cao tỉ lệ người xem TV, cái gì cũng làm ra được, lần này xem như Khâu Hạo Vũ đã nổi tiếng, chắc là về sau đi tới chỗ nào cũng sẽ bị nhận ra, cũng coi như giải trừ được cơn tức giận, xem sau này anh ta còn có dám khi dễ phụ nữ hay không!" Lộ Băng đi tới cửa sổ đốt một điếu thuốc lá, khóe miệng tươi cười.
54 ‘Đang đợi tôi? ’Dường như đặt mình trong chốn bồng lai tiên cảnh, bốn phía trăm hoa đua nở, chim hót hoa thơm, bên tai không còn tiếng ồn ào, toàn bộ thế giới chỉ tồn tại một hình bóng dịu dàng nho nhã nở nụ cười, đó là nụ cười đẹp nhất mà cô gái nhìn thấy trong cuộc đời này, chỉ tiếc trong nháy mắt hương thơm, hoa nở chóng tàn.
55 Trong hành lang yên tĩnh, hai người ngồi mặt đối mặt, Lạc Viêm Hành thay tây trang màu xám bạc tương đối trang trọng, một bông tai màu da đeo bên tai trái, ngoài ra còn một chiếc máy trợ thính màu đen, mắt kính viền bạc ưu nhã nằm ở sống mũi, đang lười biếng quan sát từng cử động của cô gái, cho dù bả bị thương nặng, cũng sẽ không cho người có lòng có một chút cơ hội chèn ép.
56 Kỳ Dịch cũng không cảm thấy đáng phải khoe khoang gì, quay đầu lại hung ác trợn mắt nhìn người khác một cái, nếu không phải bị Trình Thất lôi kéo, thật muốn đánh cảnh cáo một phen.
57 Từ đó về sau, hai người không còn gặp mặt nữa, Trình Thất cũng bận rộn chuyện buôn bán cho Khúc Dị, cả Phi Vân Bang cũng rơi vào yên tĩnh, tự thu lại những ngày bất cần đời của mình, tự tiêu khiển, đợi đến ngày giao dịch mới tụ tập tại đại sảnh, Trình Thất lấy ra bản kế hoạch giảng giải cặn kẽ: "Ngày mai địa điểm giao dịch ở Vịnh Sa gia, mặc dù mấy ngày trước đây các người đã quen thuộc nhưng tập thể hợp tác vẫn cần phải đồng lòng nhất trí, đến lúc đó Ma Tử và Lộ Băng mang theo mười người bảo vệ cửa ra vào, những người còn lại theo tôi vào thung lũng, các người phải biết, đây là một cuộc chiến chân chính!" "Cuộc chiến với cảnh sát!" Đông Phương Minh nói tiếp.
58 Ở trong một cánh đồng bắp rậm rạp, hơn sáu mươi người phân tán khắp nơi, mắt nhìn thấy sáu con đường, sau khi không phát hiện dấu chân đáng nghi ngờ, Ma Tử cười nói: "Con đường này không có mai phục!" Nếu thật sự có gì bất trắc, trốn chạy tốt nhất.
59 "Anh Hạo, chuyện này. . . . . . " Mấy tên thủ hạ cười có chút miễn cưỡng, cái này gọi là gì? Thật không có tiền đồ chứ? Cũng đã bị Phi Vân Bang làm thành cái dạng gì rồi? Điều này cũng tốt, chỉ một cuộc điện thoại lập tức hấp ta hấp tấp tới, ngay cả đại ca kêu cũng không đi, truyền đi thật mất mặt à?Khâu Hạo Vũ trợn mắt nhìn mọi người một cái: "Chờ các người thể hiện bản lĩnh xuất chúng, nếu không cũng không cần về!""Anh Hạo, anh yên tâm, không phải chỉ là một cảnh sát sao? Giao cho chúng tôi là được !" Rối rít móc súng, không hề trêu chọc nữa, hậu quả quá nghiêm trọng, không thể không nghiêm túc.
60 Chú Phùng ôm lấy nửa người Lưu Nghĩa lau nước mắt một cái, cánh tay già nua nhè nhẹ nâng lên, cái trán người đàn ông từ từ trợt xuống. "Anh Lưu Nghĩa.
Thể loại: Dị Giới, Trọng Sinh, Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50