1 Chính văn chính thức bắt đầu, xin hãy kiên nhẫn
Bản thân Cao Phỉ, nếu nói tỉ mỉ, sẽ là một câu chuyện xưa rất dài.
Đối với chuyện này,An Nhan Nhiên có thể tóm tắt vô cùng ngắn gọn, chỉ có hai chữ: Đần độn.
2 “Chờ cô nhìn thấy tác phẩm của anh ta, cô sẽ rõ”
“Hạ giáo sư vĩ đại như thế, tuổi chắc cũng không ít”, Cao Phỉ cố ý thám thính Lưu Huy.
Lưu Huy dù sao cũng quen biết nhiều người, vừa nhìn liền nhận ra ý đồ của cô gái này.
3 Hai người ở gần nhau, tầm mắt của cô tập trung vào quần anh, quần ở nhà làm bằng vải bông màu khói, dựa vào trí nhớ của cô, thì không phải vốn có ở trong tủ quần áo.
4 Cô sẽ không giải thích cho người khác, lại không có tài khua môi múa mép, khi đó lại gần Quan Hựu, cô hoàn toàn như một cô ngốc.
Hai người cùng học hệ vẽ, cô vừa vào trường, là sinh viên năm nhất, Quan Hựu cũng là năm nhất, nhưng vì kỳ sau được vào phòng làm việc vẽ tranh mà được đưa đi huấn luyện vẽ đặc biệt.
5 Khi cô tới thì anh đã đợi sẵn ở đó.
Dưới trời chiều mỏng màu quýt, anh tựa vào chiếc xe màu đen có rèm che phía trên đỗ ở ven đường, đang hút thuốc.
6 Thân thể rõ ràng nóng như vậy, thần thái lại lạnh lẽo như có thể đem người đông cứng lại.
An Nhan Nhiên còn vừa ngạc nhiên vừa đờ người mừng thầm, người kia ngay sau đó ngưng lại.
7 Sau khi mang dụng cụ vẽ tranh của mình về để ở một góc phòng vẽ tranh của biệt thự, An Nhan Nhiên lập tức gọi điện cho Cao Phỉ xin nghỉ.
Giọng Cao Phỉ mang chút ngạc nhiên, nghĩ đến cô vốn đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp đón một “người bị thương trong giờ làm việc” đi làm, kết quả là diễn viên chưa diễn đã bỏ chạy.
8 Anh rất ít khi kêu tên chính thức của cô như thế, vậy là cô biết khi tình huống này phát sinh thì anh thật sự hoàn toàn nghiêm túc.
Buông tha? Cô nhai hai chữ này trong lòng, trên mặt sự mờ mịt cùng mỏi mệt chậm rãi thu hồi, “Thầy, em tuyệt đối không thể buông tha!”
Không phải không buông bỏ, mà đã từng hoàn toàn buông thả cho qua, cho nên tự nói với mình, từ nay về sau sẽ không bỏ lỡ một sự kiện nào!
Ngày đó chính là trùng sinh, cô cần bản thân nhớ thật kỹ.
9 “Đúng vậy đúng vậy! Nhiều họa sĩ giảng dạy khẳng định tài ba của bạn như vậy, dựa vào cái gì mà anh ta một câu đồ bỏ đi phủ định tất cả!”
Đồ bỏ đi? An Nhan Nhiên cân nhắc câu quen thuộc này, chẳng lẽ người kia là --- nhưng điều đó không có khả năng mà! Theo tính tình của anh, làm sao lại có trường hợp công khai xuất hiện như thế này?
“Đúng thế!” một nữ sinh tiếp tục an ủi, “Mình nghe nói ông giáo sư kia đã vào thời điểm không vẽ được nữa, mình cảm thấy nhất định là bức tranh của ông ta không đẹp, lại ghen tỵ tài ba của bạn, cho nên cố tình đả kích bạn! Sát thần cái gì, mình đoán cũng chỉ là ông lão kém cỏi thôi !”
“Không phải!” Nữ sinh đang khóc nghe đến đó, rốt cục lên tiếng cắt đứt, “Anh ấy không phải người như vậy, các bạn không gặp anh ấy, không thể tùy ý phê bình anh ấy như vậy!”
“.
10 Hạ quyết tâm, cô gọi điện cho người chịu trách nhiệm chính, nói mình bị gãy chân nên không thể đến được, mong bọn họ trực tiếp gửi giấy chứng nhận đến địa chỉ cô đã đăng ký.
11 Người đoạt giải thưởng sáng tạo vắng mặt, Sát thần giới mỹ thuật Hạ Tầm Giản lại đột nhiên đích thân tới hội trường.
Tuy rằng các cô cũng không có mặt hôm đó, nhưng tin tức báo giới đem tin động trời này trải rộng ra.
12 hiều thứ hai, tiểu trợ lý mua sắm trở về, phát hiện không khí phòng làm việc rõ ràng không đúng.
Cao Phỉ đang vẽ tranh, phòng vẽ tranh đóng chặt cửa, cô vốn muốn đi vào, kết quả bị hai người khác giữ chặt, khuyên cô đừng quấy rầy ở chỗ này.
13 Sáng hôm nay, đại sảnh tầng hai khách sạn có tổ chức đấu giá, đây cũng là mục đích của bọn họ ở tại nơi này.
Bọn họ tới khi cuộc đấu giá đã bắt đầu, Hạ Tầm Giản cầm thẻ bài ngồi ở xa xa phía sau.
14 Đã diễn xuất đến tận đây, An Nhan Nhiên tiếp tục nhìn coi như không uổng phí một năm này.
Sắc mặt Quan Hữu dần dần chìm, vừa muốn mở miệng, Cao Phỉ đã cả giận nói trước, “Không được nói hưu nói vượn! Sự việc không bằng chứng này chớ nói trước mặt tôi ! Nhan Nhiên căn bản không phải cái loại tính kế hại người này, hai bức tranh này quan trọng như vậy cô ấy không thế không biết nặng nhẹ cố ý làm hại! Làm như vậy đối với cô ấy có gì tốt? Cô ấy cũng là một nhân viên của phòng làm việc, hơn nữa cô ấy không chỉ là bạn học của tôi.
15 Phòng Tổng Thống nằm ở tầng cao nhất, cô một bên cảm thán thật xa hoa một bên bấm chuông cửa.
“Muộn như vậy?” Đại sư có vẻ mặt lãnh khốc quen thuộc mở cửa, nhưng An Nhan Nhiên chú ý, trên người anh chỉ mặc áo tắm.
16 Lưu Huy cung kính ở phía trước dẫn đường, An Nhan Nhiên kéo cánh tay “Ân sư” đi về phía trước, ánh đèn chụp lên da như mỡ đặc, thần thái tao nhã tỏa ra, coi như danh học trò của Hạ Tầm Giản này cũng được thỏa đáng.
17 Đây mới chính là tình huống mà cô chờ mong, nhưng chạm đến đáy mắt tràn đầy đau đớn của anh, lòng cô vẫn không khỏi quất một cái. Có đôi khi, thói quen sâu tận xương tủy làm cho người ta không thể nề hà.
18 Trước khi bị bắt lên sô pha, cô đang gọi điện thoại.
Mấy ngày nay sau triển lãm tranh, cô luôn luôn ở tại biệt thự không trở về thành.
Thân phận này làm nổi bật nhân vật sau nó, nhưng trái lại cô rất muốn trở về nhìn biểu tình phấn khích của mọi người – Sát thần giới mỹ thuật Hạ Tầm Giản đến triển lãm cá nhân của một họa sĩ nhỏ, theo phương diện này mà nói, dường như vị họa sĩ kia được lợi, ngay cả đại sư cũng đến cổ vũ, có thể thấy được tiềm lực phi thường.
19 An Nhan Nhiên vẫn cảm thấy, Hạ Tầm Giản là một kỳ tích.
Loại này hiện tượng này không chỉ thể hiện trên việc tài hoa biến thái của anh, còn thể hiện trên cá tính biến thái của anh nữa.
20 An Nhan Nhiên bị tiếng động dưới lầu truyền đến làm cho hoảng sợ. Mới có năm phút đồng hồ ngắn ngủi, cô tự thấy mình làm không chậm, chút thời gian như vậy dưới lầu làm sao lại.