Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Đại Ca Xã Hội Đen “Cầm Thú Tinh Khiết” Chương 63: Muốn Đi Phạm Đế Cương 1

Chương trước: Chương 62: Xem Ai Cười Đến Cuối Cùng



Một tuần lễ sau. . . . . .

"Hàn Dục a, giúp anh em đi điều tra một chút, rốt cuộc con rắn kia có bí mật gì, chết cũng phải hiểu lý do chứ? Cậu cũng không biết, cuộc sống trong trại lính rất thảm!"

Nghe trong điện thoại di động truyền tới lời oán trách và van xin, Hàn Dục nghiêng người dựa vào cửa lớn nhìn xe cộ đông nghẹt phía trước, xem như anh ta đã biết lúc ấy vì sao Bạch Diệp Thành nói thấy được, thì ra là nói A Nhiêm, Bạch Diệp Thành cũng đủ xui xẻo, dĩ nhiên cũng xem như mình may mắn, cố làm ra vẻ khó chịu: "Tôi biết rồi, tôi sẽ làm !"

"Tôi đường đường hộ pháp, quản lý mấy chục triệu thủ hạ, tài sản hàng tỉ, bây giờ ở chỗ này để cho bọn họ đánh như con cháu! Cậu biết rất thê thảm không? Tôi đã già khọm rồi, nhất định ném tôi, vậy tôi có thể quay về nổi sao? Còn nữa, người trưởng ban kia không có tính người, thô lỗ đè bả vai của tôi, đã hai ngày rồi, bắp đùi tôi đau giống như bị kim châm, giường cũng không xuống được, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc tôi có lỗi ở chỗ nào!"

Hàn Dục không nhịn được sờ sờ cằm, anh ta nói cho Diệp Thành biết mới có quỷ đấy, Bạch Diệp Thành tức giận sẽ không bạo lỗ đít của anh ta sao? Tiếp tục khổ sở nói: "Người anh em, anh chịu khổ rồi, yên tâm đi, tôi sẽ điều tra, anh ở đó làm cho thật tốt đi, tôi sẽ mau chóng giúp anh thoát ly khổ ải. . . . . . Ồ! Trình Thất tới, tôi cúp trước!" Nhanh chóng cắt đứt.

"Anh Hàn, tại sao cô gái kia lại tới? Đại ca đang nổi nóng !" Một tên thủ hạ ôm ngực nghi ngờ.

"Hiện tại tới không tốt hơn sao?" Hàn Dục nhíu mày, vào đi thôi, chắc chắn bị đại ca đánh văng ra ngoài, loại phụ nữ này nên ột chút dạy dỗ để cho cô biết ai mới là trời một chút.

Lại dám đem Hạo Vũ treo ở cửa chính phủ, ăn gan hùm mật gấu.

Trình Thất dẫn theo một mình Đông Phương Minh, cà lơ phất phơ đi tới cửa lớn trụ sở Long Hổ hội, nhìn thấy Hàn Dục, trong nháy mắt có chút nghi ngờ, không đúng, Lạc Viêm Hành là người sĩ diện như vậy, không thể nào không phân xử anh ta chứ? Hình như đã nghĩ tới điều gì, trêu nói: "Bạch Diệp Thành đâu?" Lúc ấy chiếc hôn kia thật sự có mấy phần mùi vị háo sắc.

"Anh Thành bởi vì làm việc gì sai, bị phạt đi trại lính!" Thủ hạ không muốn nói nhiều, trực tiếp trả lời, muốn hiệu quả chính là để cho cô biết, đắc tội với đại ca không phải tốt như vậy, làm nhiều chuyện bị phá hỏng danh tiếng của Long Hổ như vậy, tự cầu nhiều phúc đi.

"Ồ!"

Một cô gái nào đó thần bí gật đầu, nhìn Hàn Dục cười tà âm dương quái khí nói: "Hàn Dục, thật ra phải đi là anh chứ?" Trong lời nói như nhắn gởi.

Quả nhiên, Hàn Dục nhíu mày, không đợi cô gái tiếp tục mở miệng, cánh tay mạnh mẽ nhanh chóng kéo tới một góc, giống như rất lịch sự cười cười: "Chuyện đó. . . . . . Chuyện đó đã qua, lúc ấy đại ca không hề nhìn đến tôi, cho nên. . . . . ."

Không nhìn thấy? Không thể nào a, Trình Thất nhớ lại quá trình lúc đó, chẳng lẽ do lúc đầu thân thể mình chặn lại? Tại sao trí nhớ vô cùng hỗn loạn, không cách nào chấp vá chỉnh tề, có lẽ là không thấy chứ, nếu không cũng sẽ không trúng gian kế của Hàn Dục, càng nghĩ nụ cười càng mở rộng: "Tốt, tên nhóc anh đủ âm hiểm đấy!"

"Người không vì mình, Trời Tru Đất Diệt!" Hàn Dục nói như vậy xong, nịnh nọt nói: "Như vậy đi, cùng lắm thì về sau ở trước mặt đại ca tôi nói tốt dùm cô mấy câu? Để cho anh ấy quên chuyện ngày đó? Cô yên tâm, có tôi ở đây, anh ấy không tìm cô gây phiền toái!" Vỗ ngực một cái.

Hết cách rồi, bị người ta tóm lấy nhược điểm, không thể không cúi đầu a, vốn tưởng rằng đêm đó Trình Thất uống nhiều không nhớ rõ, không ngờ cô gái này uống không ít rượu, lại nhớ rất nhiều.

Trình Thất thoải mái cười to mấy tiếng, hào sảng vỗ bả vai, Hàn Dục đột nhiên nghiêm túc: "Anh cảm thấy có khả năng sao? Trại lính? Phạt đi làm lính hả? Anh biết quá trình làm lính sao? Rất khổ sở, anh nói nếu như Bạch Diệp Thành biết do anh hãm hại anh ta sẽ như thế nào? Tôi nghĩ anh ta nhất định sẽ tìm người bạo hoa cúc của anh!" Thống hận một người, lại không muốn anh ta chết, đây cũng là trừng phạt tàn nhẫn nhất.

Cô tin tưởng Bạch Diệp Thành làm được.

Hàn Dục đần độn, lại có thể có suy nghĩ giống anh ta, nói cách khác, một khi sự việc đã bại lộ, lỗ đít của mình. . . . . . Lắc đầu một cái điều chỉnh tốt suy nghĩ, cũng không làm bộ làm tịch, lạnh lùng nói: "Cô muốn như thế nào?"

"Tôi muốn. . . . . . Tôi muốn. . . . . ." Trình Thất ngoẹo cổ, suy nghĩ hồi lâu sau đó nhún vai: "Bây giờ còn chưa có nghĩ kỹ, chờ tôi nghĩ xong sẽ nói cho anh biết!" Khi dễ cô ngu à? Hiện tại Bạch Diệp Thành mới chịu tội một chút? Nói không chừng còn chưa đi đến trại lính, tự nhiên muốn chờ tên kia khổ không thể tả lúc trở lại uy hiếp.

Hơn nữa, hiện tại quả thật cô không có chỗ nào phải dùng tới Hàn Dục, đường lui này để đến khi nào từ nước ngoài trở về, vô cùng tự tin lướt qua, đi thẳng tới văn phòng công ty.

Hàn Dục nhắm mắt chụp ót, bị cô gái này nắm đầu không thả cũng không phải là chuyện tốt, anh ta suy nghĩ muốn tìm được biện pháp mau sớm cứu ra anh em.

"Cốc cốc cốc!"

"Hội Trưởng, Trình tiểu thư đến rồi!" Xinh đẹp nhân viên tiếp tân lễ phép dẫn cô gái vào nhà, sau khom lưng chào, thối lui khỏi.

Trình Thất thưởng thức được cảnh hoành tráng của văn phòng làm việc, cách bố trí TV căn bản giống như văn phòng làm việc của lão tổng, màu đen và xám tro làm chủ, vô cùng đơn điệu, có câu nói là kẻ thù gặp nhau, hết sức đỏ mắt, hồi lâu mới bình luận: "Tục khí!" Không phải là chỗ làm việc sao? Tại sao rực rỡ như vậy?

"Phốc!"

Lạc Viêm Hành còn đang chờ cô gái gào khóc thảm thiết, ôm bắp đùi cầu xin tha thứ, nhưng lại đi thăm quan phòng làm việc của anh, rồi chê tục khí? Có biết bên trong thiết bị bao nhiêu tỷ hay không? Ngẫm lại, cô gái đến nay ngay cả văn phòng làm việc cũng không có, liền không nhịn được nở nụ cười: "Tại sao tôi nghe được mùi vị chua nặng như vậy?"

Một cô gái nào đó trừng mắt liếc, có cái gì mà đắc ý? Cao ngạo kéo qua ghế trượt ngồi đối diện người đàn ông, dứt khoát nói: "Đêm đó tôi thừa nhận tôi uống không ít rượu, tuyệt đối không phải cố ý, đặc biệt tới nói xin lỗi!"

"Ơ, Trình bang chủ đến nói xin lỗi là loại thái độ này?" Tâm tình của Lạc Viêm Hành cực độ tồi tệ, nhưng không biết tại sao cô gái tự mình tới cửa nói xin lỗi, trong lòng rất sảng khoái, nhớ tới thô bạo đêm đó, chậc, chậc, chậc, cuối cùng tìm về một chút tôn nghiêm của đàn ông rồi.

Quả thật Trình Thất không hề có ý hối cãi: "Tôi là người làm việc tương đối thẳng thắn, không thích quanh co lòng vòng, ghét nhất dài dòng dây dưa, có lỗi thì phải lấy ra thành ý, anh cũng đừng nghĩ tìm cách làm khó tôi, như vậy đi, làm một giao dịch!"

"Nói một chút coi!"

"Không phải vẫn muốn thu mua Phi Vân Bang của tôi sao? ok, thành toàn cho anh!" Đem một xấp tài liệu ném tới.

Quả nhiên, người đàn ông im lặng, hấp dẫn này anh không có cách nào từ chối, sau khi nghe Hạo Vũ đọc xong tài liệu, cười nói: "Người biết thời thế mới khôn ngoan, không tệ!" Nhìn như lười biếng nhưng đôi tay đã nắm tài liệu thu mua vào trong tay, vừa muốn ký tên. . . . . .

Trình Thất nghiêng người nằm sấp thân thể, đè lại bàn tay muốn viết xuống: "Xem ra Lạc Nhị gia khôi phục không tệ, như vậy đêm đó đối với anh không hề tạo thành uy hiếp quá lớn làm cho tôi có chút không cam lòng!"

"Cô đùa bỡn tôi?" Người đàn ông bén nhọn cau mày.

"Tôi là người vung tiền như rác, như vậy, còn nhớ rõ 17 năm trước tôi đã nói với anh, muốn đến đất nước của anh để tăng thêm kiến thức không? Thật ra chỉ muốn nhìn thế giới bên ngoài một chút, về phần đất nước của anh, tôi nghĩ còn nhiều thời gian, có một ngày sẽ đi, có thể Phi Vân Bang đột nhiên đổi tên, trong lòng khó tránh khỏi có chút không thoải mái, muốn đi ra ngoài đi một chút!" Không còn hơi sức cúi đầu.

Lạc Viêm Hành bởi vì chuyện thống nhất quên hết tất cả, bội phục quyết định của cô gái, đồng ý nói: "Cô đi đi, nên buông lỏng một chút, như vậy nhé, sau khi cô trở về chúng ta bàn lại chuyện này!"

Trình Thất vuốt vuốt mái tóc, cúi đầu thẹn thùng tiếp tục nói: "Tôi. . . . . . Tôi muốn anh đi theo tôi!" Bộ dạng muốn cho người hiểu lầm, lại không muốn làm cho người ta hiểu lầm giải thích: "Anh đừng suy nghĩ lung tung, chỉ là. . . . . . Muốn có một phiên dịch. . . . . ." Dường như nhìn thấy người đàn ông khó xử, thật có việc ngăn trở rồi sao ? Hay nổi lên lòng nghi ngờ: "Anh yên tâm, để bày tỏ lòng chân thành, đoạn đường này tôi làm nguời giúp việc cho anh, như thế nào?"

Một người đàn ông nào đó vuốt vuốt cây viết trầm tư, cũng không phải muốn mượn cơ hội trả thù chứ? Nhưng xem hợp đồng này một chút, đáng giá mạo hiểm: "Chỉ hai chúng ta, tôi không dẫn theo người, cô cũng không mang theo, như thế nào?" Xem như giữ lại người của cô, cô gái nhỏ này cũng không dám làm bậy.

Mẹ nó, gãi đúng chỗ ngứa a, cô gái không nhịn được giật nhẹ khóe miệng: "Cái này đương nhiên là không có vấn đề, du lịch giải sầu nha, sau lưng có một đống người, rất không tiện?" Đừng tưởng rằng cô không biết anh đang nghĩ mưu ma chước quỷ gì, muốn cài người của cô hả? Tính đi tính lại cuối cùng cũng tính cho bản thân, có ý tứ, xem ra người này để tâm quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt.

Chỉ là cô không biết người đàn ông làm như vậy còn có ý sâu sắc, mặt ngoài Lạc Viêm Hành không hề có thay đổi bao nhiêu nhưng trong lòng lại nổi gió phun mây, là người mù, để cho cô lập tức tiếp nhận e rằng có chút khó khăn, cộng thêm thật sự muốn đi hưởng thụ một chút tình huống không có người trợ giúp, anh có thể còn sống không?

Xem như là khiêu chiến khổng lồ nhất.

Trong căn phòng bí mật, Khâu Hạo Vũ hết sức phản đối: "Đại ca, cô gái này quỷ kế đa đoan, anh ngàn vạn lần không được bị lừa, nơi này nhất định là có chuyện, chớ bị cô ấy lừa một lần nữa!"

Lạc Viêm Hành không nghĩ như vậy, Trình Thất muốn đi du lịch, không mang theo Đông Phương Minh am hiểu ngôn ngữ vài quốc gia, cố tình điểm danh muốn anh, nói rõ trong lòng cô thật ra đã sớm thích anh, cảm giác này vô cùng mãnh liệt, anh nghĩ. . . . . . Cô sẽ không lừa anh chứ? Nếu như ngay cả đi du lịch cũng lừa anh, nói rõ trong lòng của cô chưa từng có anh, tất cả chỉ là tự mình đa tình.

Có lẽ là yêu thích, nhưng suy nghĩ một chút đi chung đường khá dài, trai đơn gái chiếc lệ thuộc vào nhau, một khách sạn, một gian phòng. . . . . . Không nhịn được nuốt nước miếng: "Cứ quyết định như vậy đi, nơi đến ai chọn?"

"Tôi chọn, oa, tôi chưa bao giờ xuất ngoại, tôi trở về chọn nước nhỏ, làm cuộc hành trình lãng mạn, tôi đi đây!" Vội vã chạy ra khỏi cửa, rất sợ bị nhìn ra mờ ám, đáng chết, mới vừa rồi luống cuống, phải đi làm việc, không phải đi chơi, vì sao mong đợi như thế?

Lãng mạn. . . . . . Lạc Viêm Hành lọt vào trạng thái mơ mộng, cuộc hành trình lãng mạn.

Loading...

Xem tiếp: Chương 64: Giả Bộ Không Thấy?

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Thiên Sứ Âm Nhạc 2

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 15


Nhân Tổ

Thể loại: Huyền Huyễn, Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp

Số chương: 50


Mặt Chó Sói

Thể loại: Trinh thám

Số chương: 19


Ngày Mai Không Hẹn Trước

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 19


Tinh Linh Trên Vai Dã Thú

Thể loại: Đam Mỹ, Ngôn Tình

Số chương: 63