341 "Điện thoại di động mất rồi, anh không sao, đừng lo lắng, tối mai có thể về nhà. " Giọng nói của Lăng Bắc Diệp hơi mệt mỏi, nhưng cũng cực kỳ trầm nhẹ.
342 Trong đêm tối se lạnh, một mình anh lái xe thong dong trên đường cái, chưa từng nghĩ tới cô là người như vậy, cho tới nay, vẫn luôn cảm thấy cô rất hiểu chuyện, biết đạo lý, là người phụ nữ thành thục, phóng khoáng.
343 Từ lần trước sau khi Lăng Bắc Diệp chủ động nhận sai, hai người làm hòa, sau ba tháng, tiến độ của vụ án cũng chậm lại, Lăng Bắc Diệp thường dành thời gian ở cùng cô.
344 Sau một phen dây dưa kịch liệt, đồng phục cảnh sát trên người cô bị anh xé thành mảnh nhỏ, nhìn cô toàn thân trần trụi, giống như dê con đợi làm thịt, Lăng Bắc Diệp hận không thể lập tức vọt vào thân thể của cô, nhưng vẫn còn chút lý trí, làm anh dừng động tác lại, mở ngăn kéo ra, tìm kiếm một hộp áo mưa.
345 Trong lòng phức tạp, không thể nói ra được cảm nhận, một cô gái vì chồng bạn mà chết, trong lòng không thể nào xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cô không biết tâm tình bây giờ của Lăng Bắc Diệp như thế nào, nhưng trong lòng anh khẳng định cũng cực kỳ khó chịu.
346 Rốt cuộc anh cũng nói chuyện, âm thanh ảm đạm. "Đó cũng là chuyện ngòai ý muốn, anh đừng quá tự trách và áy náy. . . . " Nhìn dáng vẻ này của anh, trong lòng cô vừa tức vừa đau, chỉ có thể an ủi anh như vậy.
347 "Tiểu Lam Tử, anh có cái gì tốt, đáng để em phải hy sinh như vậy? Lão Đại vẫn xem em là anh em, là em gái. . . . " Anh chậm rãi mở miệng, khóe miệng hiện lên nụ cười nhạt nhòa, "Thậm chí còn sai bảo em như một người đàn ông, em đi theo làm việc dưới quyền của anh, chịu không ít quở trách của anh, không ít lần bị anh phê bình!" Anh lại nói, thật sự không biết mình có cái gì tốt, để cho cô phải yêu như vậy.
348 Kéo thân thể lạnh lẽo đi tới bên lề đường, không bắt xe, mờ mịt mà đi, vết thương trong tim cũng càng ngày càng sâu thêm. Tách ra, lúc nào cũng dễ dàng nói ra từ này!Đêm đó, anh tìm mấy người trong đội cùng đi uống rượu, mỗi khi A Tam nhắc tới chuyện của Lam Khả thì đều bị anh cắt ngang, bọn họ cũng đau lòng không ít hơn anh, A Phong càng đau lòng hơn, một mực uống rượu, "Đừng uống nữa, rút lui đi! Về sau đừng nhắc tới Lam Tử nữa, đừng làm cho cô ấy lo lắng!" Lăng Bắc Diệp cười nhạt nói.
349 Sau khi dạ tiệc kết thúc, hai người vẫn làm bộ như ân ái về nhà. Nhìn dáng vẻ ân ái, tình cảm hòa thuận của bọn họ, người hai nhà cũng rất an tâm. Một nhà bốn người ngồi lên xe về nhà, hai đứa bé đã sớm ngủ thiếp đi, Lăng Bắc Diệp và Lục Khải Lâm cùng nhau ôm Thiên Thiên với Đóa Đóa vào phòng trẻ.
350 Hai người vẫn tách ra như vậy, Lăng Bắc Diệp ăn ngủ ở đồn cảnh sát, rảnh rỗi sẽ về nhà thăm bọn nhỏ. Thời gian thoáng một cái, đã trôi qua hai ba tháng.
351 Trong đầu vẫn là gương mặt thon gầy của Lăng Bắc Diệp, tóc vàng, sắc mặt vô cùng khó coi, lời nói làm cho người khác đau lòng. Anh giống như đang oán cô, rất oán, rất oán.
352 Cô cho rằng lòng mình đã sớm bình tĩnh, đã tiếp nhận sự thật anh đã ra đi, nhưng. . . . Trong đầu hiện lên tất cả những thứ về anh. Cho dù là anh hồi trẻ như ánh mặt trời, hay là anh lúc trưởng thành anh tuấn, anh cười, anh cô đơn, giống như là từng thước phim quay chậm hiện lên trong đầu cô.
353 Cánh tay người đàn ông trúng một phát đạn lăn xuống đồi, rơi vào trong nước đục ngầu, từng con cá sấu mở to miệng đỏ tươi, bơi về phía anh, chỉ chốc lát sau, mặt nước vẩn đục biến thành màu đỏ tươi.
354 Chỉ thấy mấy tên hộ về sau lưng người đàn ông gọi là anh Tổ tiến lên phía trước, "Đây là tâm phúc bên cạnh Đỉnh Gia của Hồng Thịnh, cục trưởng Lục, xin nể mặt!" Một hộ vệ tiến lên, nói với Lục Khải Chính.
355 Một phụ nữ tóc quăn xõa ra đeo kính đen ngồi trên vị trí tài xế, người đàn ông đeo kính đen ngồi bên ghế phụ, mặc quần áo xe máy màu đen. Khi người phụ nữ lấy kính xuống, lúc kẹp trên đỉnh đầu thì Lục Khải Lâm nhận ra người phụ nữ này!Không phải là người phụ nữ cô gặp ở Giải Trí Thành đã tát cô một bạt tai sao? ! Thật đúng là oan gia ngõ hẹp! Hơn nữa, là cô ta đột nhiên dừng xe, cô mới tông vào đuôi xe của cô ta.
356 Nhìn Tiểu Thiên Thiên được một người đàn ông đeo kính đen ôm vào trong ngực, không té xuống cầu thang như trong tưởng tượng của cô, trái tim căng thẳng của Lục Khải Lâm cuối cùng cũng ổn định lại, ôm Đóa Đóa khóc lớn, đi nhanh tới cửa thang máy cuốn.
357 Vừa mới vào cửa thì thấy Lục Khải Lâm mặc dạ phục màu đen nằm ngửa trên giường lớn, một chiếc giày cao gót rơi trên mặt đất, chiếc còn lại chưa rơi hẳn vẫn mắc trên chân, lễ phục xẻ tà rất cao, có thể thấy cặp đùi mượt mà trắng nõn của cô.
358 Chu Tú Lan bị Lục Khải Lâm quở trách không thể nào phản bác, không nói một câu, mặt sắc cứng ngắc, rũ mắt xuống. Tối nay con gái xảy ra loại chuyện này, thật sự là bà không muốn nhìn thấy.
359 Đã sớm không phân biệt được là tình yêu hay là bị ma quỷ ám ảnh, không thể quên được. Chỉ nhìn bóng lưng của cô như vậy thôi mà anh đã có một loại kích động muốn ôm cô vào trong lòng.
360 Có một số việc, thật sự người ngoài không thể chen vào được, sau khi Lục Khải Lâm xuống xe, Lục Khải Chính lấy thuốc ra hút, nhìn bóng dáng em gái đi từng bước vào trong đình viện.