1 Chỉ là 1 tiệp dư nhỏ bé mà dám vênh mặt kênh kiệu với ta như thế sao ? , ngươi nghĩ chỉ cần có bộ dáng thuần thục , dung mạo yêu kiều là có thể 1 bước leo lên long sàng của hoàng thượng,vút bay lên thành phượng hoàng chắc ? Thật là ngu si"Trong hậu hoa viên ,bên cạnh hồ sen , 1 nữ nhân quần áo hoa lệ đang nắm chặt tóc của 1 nữ nhân khác,nàng ta giờ đây trông thật thảm hại,không thể nhìn rõ dung mạo.
2 Sáng hôm sau , An Nguyệt còn chưa tỉnh dậy, cô lăn lộn trên giường,nhưng sao hôm nay giường cô lại hẹp như thế nhỉ ?. "Tiểu thư , xin người mau chóng dậy đi a , bây giờ đã là giờ Mẹo rồi , người mà không dậy sẽ không kịp giờ vào cung đâu "- 1 giọng nói vang lên , nhẹ nhàng lay người cô.
3 "Tiểu thư , có phải người đang đùa với em không ? Người tên là An Nguyệt,con gái duy nhất của quan Lễ bộ thượng thư An Quân và phu nhân. " "Em nói tên ta là An Nguyệt ? "-Tại sao người này lại trùng tên với cô ? Còn cái tên An Quân nữa,sao lại quen thế nhỉ ?.
4 Sau một hồi " hoa lê đẫm mưa " mà cũng chẳng thay đổi được tình hình. Đợi cha mẹ đi ra,An Nguyệt cuối cùng cũng bất đắc dĩ rửa mặt,để cho nha hoàn kia vấn tóc , thay đồ.
5 Khi kiệu tiến vào tới Như Nguyệt các thì dừng lại,An Nguyệt đưa tay ra để cho Minh Xuân diều xuống xe. Cô mỉm cười với Lư công công,người đưa cô vào cung sau đó nhìn qua Minh Xuân.
6 An Nguyệt nhanh chóng để cho Minh Xuân giúp mình thay y phục,cài trâm. Cô đặc biệt dặn dò Minh Xuân chọn váy có màu sắc trang nhã một chút. Còn nhớ trong truyện từng viết lần đầu gặp An tiệp dư này thì Trang quý phi kia đã chán ghét,nhất định cô phải lấy lòng nữ nhân này trước đã.
7 An Nguyệt ngồi trên bàn gỗ,không ngừng tự châm trà cho chính mình. Cô hết nhìn về phía chiếc váy gấm thêu hoa bên cạnh rồi lại xem xét cây hoa đào ngoài sân.
8 Sau khi ăn xong món chè đậu xanh,An Nguyệt quyết định ra ngự hoa viên dạo chơi một chút. Trước giờ cô vẫn luôn thích cái đẹp,cảnh đẹp cũng không là ngoại lệ.
9 An Nguyệt không hề dám ngước đầu lên để nhìn người vừa mới tới. Xưng "trẫm"trong hoàng cung này không phải chỉ có hoàng thượng thôi sao ? Tên đó hiện giờ đang sủng ái Giang tu nghi,nếu cô làm sai điều gì thì há chẳng phải là rước họa vào thân mình ?Nghĩ thế nên An Nguyệt càng rút đầu sâu vào trong cổ áo.
10 An Nguyệt chống cằm ngồi ăn bánh quế hoa trên chiếc bàn đá trước phòng. Cô bỏ từng khối bánh vào miệng,nhìn ngắm những bụi hoa đơn điệu trong khuôn viên,nheo mắt với cây hoa đào vẫn chưa nở hoa.
11 "Chỉ là ta mới từ Thanh Long điện trở về,sẵn tiện ghé thăm An tiệp dư luôn đấy mà"-Chiêu tiệp dư phe phẩy quạt trên tay,che lại nụ cười mỉa mai của mình.
12 An Nguyệt nửa người lên ghế đá dưới gốc đào,đây là thứ duy nhất cô có thể làm ở cái nơi chán ngắt này. Cô dùng ngón tay cuốn từng lọn tóc lại,chìm trong bể suy nghĩ :Chiêu tiệp dư kia nói đúng.
13 Lúc này tại Như Nguyệt các,cung nhân tất bật ra vào. Nét vui mừng hiện lên trên mặt mỗi người cực kỳ rõ nét,cuối cùng thì nương nương cũng được hoàng thượng sủng ái rồi!Thật không còn gì vui hơn được nữa.
14 An tiệp dư cho rằng trẫm sẽ đồng ý?''-Kỳ Nhật hỏi,kề sát vào tai của An Nguyệt,thổi hơi nóng vào mặt cô. "Vì nó có liên quan đến mạng sống của Giang tu nghi"-An Nguyệt kiên định nói,hắn nhất định sẽ đồng ý !Cô thầm đếm:1.
15 Sáng hôm sau lúc An Nguyệt tỉnh dậy thì bên cạnh đã không còn ai rồi. Cô ngồi dậy nhìn lại trên giường mình,chiếc khăn được lót dưới người cô đã thấm thứ gì màu đỏ chói mắt,nhìn rất giống lạc hồng thật sự.
16 "Tiểu thư,cây quạt đó. . . liệu chúng ta sẽ không bị liên lụy chứ?"-Minh Xuân ngước mặt lên,nhìn cô hỏi. Tiểu thư đã đụng đến thứ đó,người có gặp nguy hiểm hay không?Cô thật sự rất lo lắng cho người,nếu tiểu thư có mệnh hệ gì cô làm sao còn sống được trên đời này nữa đây?.
17 Sau khi ngâm mình trong nước hồi lâu,An Nguyệt cũng bước ra khỏi thùng gỗ. Cô để cho Quế Chi cột yếm ,mặc thêm ba lớp áo khác ,cuối cùng là thắt dây lưng màu trắng thêu hoa.
18 An Gia cung của nữ chính-Giang tu nghi có thể xem là nơi có vị thế vô cùng tốt trong hoàng cung. Nó có thể mang lại sự thịnh vượng và bình an cho gia chủ,đãi ngộ cũng chỉ kém có Thanh Long điện.
19 "Nương nương,tại sao người lại làm. . . "-Quế Chi nhảy chân sáo trên con đường lót gạch,tò mò hỏi An Nguyệt đang thong thả đi ở phía trước,còn không ngừng ngửa mặt lên trời.
20 Vũ Hiên đế nhìn về phía người con gái đang ngồi trong lương đình. Nàng mải mê chú tâm vào bữa ăn đến nỗi không nhận ra có người đang đến gần,váy lụa dài bị vén lên quá nửa,gần như để lộ đôi chân thon dài xinh đẹp.