21 Đầu An Nguyệt ngay lập tức bị thứ gì đó vô hình đập vào một cái"boong"như tiếng chuông chùa buổi sớm. Định thần nhìn lại người mặc áo thêu họa tiết rồng bay bên cạnh,rồi nhìn xuống bữa ăn ngon lành mà cô đang thưởng thức.
22 An Nguyệt đi ra khỏi khuôn viên,tự nhủ rằng cô sẽ không bao giờ đến đây nữa. . . Cô thật sự không muốn dính dáng tới bất kỳ người nào trong cuốn tiểu thuyết ngu ngốc này,đặc biệt chính là tên Vũ Hiên đế kia!Cô chịu thế là đủ rồi,làm ơn tránh xa cô ra dùm cái đi!-An Nguyệt chắp tay hướng tới cái lương đình vừa bước ra mà tự lẩm nhẩm.
23 "Hôm nay sao mà chán thế!"-An Nguyệt ngồi chống cằm bên cửa sổ,nhìn ra khung cảnh quen thuộc bên ngoài mà tự than thở. Chắc cô chết vì chán mất thôi,mấy hôm nay thật sự cô rất thèm các loại thức ăn nhanh ,tưởng tượng bây giờ mà có một cái hambuger từ trên trời rơi xuống trước mặt thì hay biết mấy!Tiếc là.
24 "Không thể nào đâu,Hạ sung viên. . . nàng có gì hơn nương nương nhà ta chứ?. . . vừa mập vừa xấu,chỉ được tài đàn múa thôi. Hơn nữa nàng ta bị thất sủng rồi mà,sao bỗng nhiên lại dụ dỗ được hoàng thượng vậy?"-Quế Chi ở đứng cầm quạt ở bên cạnh bất bình lên tiếng,giọng vô cùng không vui.
25 An Nguyệt vô cùng thích thú nhìn hình ẳnh chính mình mặc vào bộ đồ cung nữ ,rất là thoải mái nha!Không nặng nề trâm cài trên đầu mà chỉ là Song bình hoàn có gắn trâm hoa mai ,y phục cũng ít hơn rất nhiều.
26 An Nguyệt giật mình,lén lút thò đầu ra nhìn sau đó chỉ tay vào mình mà hỏi:"Bà gọi tôi à?"Tôn ma ma nhíu mày,nói:"Không gọi ngươi thì gọi ai?Thập thò mưu tính điều gì đó?mau đi ra đây cho ta"An Nguyệt lúc này mới chợt nhớ ra mình đang mặc đồ của cung nữ,chắc là ma ma này tưởng cô là cung nữ trốn việc đây mà.
27 An Nguyệt khó khăn lắm mới ôm được chồng sách đến ngự thư phòng,có trời mới biết cái đống này nặng như quỷ,báo hại cô xém té gần 5 lần. An Nguyệt đặt chồng sách xuống đất,ngẩn đầu lên nhìn tấm bảng chữ vàng trước cửa,xoa xoa cánh tay và vai đang mỏi nhừ.
28 An Nguyệt nhanh chân rời khỏi thư phòng mà không hề ngoái đầu lại nhìn lần nào nữa,ai mà biết được sự tình sẽ đi về chốn nào khi cô tiếp tục thay đổi tình tiết rối tinh rối mù này?Người nam nhân kia.
29 "Nương nương,nương nương,có chuyện nha có chuyện nha"-Thảo Nhuchạy xồng xộc vào bên trong,váy kéo lên tới tận gối còn mang luôn cả giày dáng vẻ vô cùng gấp gáp đến bên cạnh trường kỷ của chủ tử nhà mình.
30 Cô tất nhiên không rõ ràng về vị trưởng công chúa này. . . Theo việc tiểu thuyết nói thì nàng vốn không ưa nữ chính ,sau một lần đấu đá nào đó trong yến tiệc mà cái tên hoàng thượng kia cứ che chở cô ta nên nàng tức giận bỏ đi,còn nói sẽ không về lại nữa.
31 "Thần thiếp tham kiến Hiền phi nương nương"-An Nguyệt quỳ xuống,nhanh chóng hành lễ. Hiền phi đặt bút xuống,bước vội tới trước mặt cô,cầm tay nâng lên.
32 An Nguyệt hơi giật mình vì tiếng nói kia, phản ứng chậm trong vài giây mới bất chợt quay đầu lại. Lúc này khung cảnh rực rỡ của Vạn Cúc hiên chỉ có thể cam lòng trở thành nền cho người đang tới gần.
33 Buổi tồi ngày hôm đó,An Nguyệt vẫn là thơ thẩn ở trước thềm Như Nguyệt các. Cô cầm nến,nhè nhẹ thắp đèn lưu ly trước cửa,đem ánh sáng mờ nhạt xua tan một góc tối của mái hiên.
34 Hồi còn học ở trường đại học A ,An Nguyệt nhớ rằng cô cũng có tham gia vài cuộc thi văn nghệ vì lúc còn tiểu học từng học qua piano và sáo. . . Nhưng sau đó do muốn giành tất cả cho việc học nên cô cũng bỏ bê việc luyện tập.
35 An Nguyệt nhìn thẳng vào khuôn mặt của vị Tam vương gia ngồi trước mặt , chắc là đang nghi ngờ cô đây mà. . . Nhưng quả thật hắn có đôi mắt rất giống tên kia,chỉ có điều không quá trầm tĩnh như vậy.
36 Kỳ Hàn không quay đầu lại nhìn,hắn mỉm cười ngồi xuống rồi tự rót cho mình một ly trà,tiếp tục nói:"Đệ cũng không nghĩ một người đường đường quang minh chính đại như hoàng huynh lại thích đến nghe chuyện của người khác.
37 Lúc đám người kia kéo tới thì An Nguyệt đã nhàn nhã ngồi ở trường kỷ cạnh thềm các,cô nghiêng đầu chải mái tóc dài đen của mình một cách trầm tĩnh và nhẹ nhàng.
38 Hừm,lại thêm một người nữa à,thật sự muốn xem cô thảm bại như thế nào sao?Nhưng hình như lại phải để cho hắn thất vọng rồi. "Chúng thần thiếp bái kiến hoàn thượng"-Các vị phi tần hùng hổ ra vẻ gặp ác tiêu diệt lúc ban nãy không biết đã biến mất tự lúc nào,chỉ còn lại sự ôn nhu và thành ý dâng lên như nước cuộn sông lớn,đồng loạt quỳ xuống tham kiến Vũ Hiên đế tiêu sái trước mặt.
39 Chẳng mấy chốc ,từ phía xa xa,cung nữ có tên Bích Cửu đã dẫn theo một người có vẻ hiền hậu đeo tráp đi tới. An Nguyệt cũng không khỏi thở ra,cô biết Trang quý phi thật là người rất tự tin vào chính bản thân,vì thế nàng ta sẽ không bao giờ đưa một kẻ bị mua chuộc đến đây mà sẽ mời vị đại nhân giỏi nhất.
40 Tim của An Nguyệt bỗng chốc đập thình thịch,cô thật sư có thể nhìn thấy sự tin tưởng mà hắn giành cho chính mình,dù nó thật sự có chút mơ hồ và lạnh nhạt.