41 "Nguyệt. . . khi nào cậu mới tỉnh dậy đây?Tuyệt đối không được phép chết khi tình tiết vẫn tiếp diễn,cậu sẽ không bao giờ quay lại được nữa đâu. Chúng tớ vẫn còn chờ cậu ở đây.
42 "Tiểu thư. . . người định đi đâu vậy?"-Minh Xuân trên tay là khay gỗ có đặt món điểm tâm còn bốc khói nghi ngút,bên cạnh là sữa dê mới được vắt,tò mò nhìn An Nguyệt đã bước xuống giường,ngồi vào bàn soi gương.
43 ''Á. . . "-Theo phản xạ,An Nguyệt định la lên thì bắt gặp ánh mắt của người đó,vội vã ngậm lại,nuốt xuống. Khuôn mặt tuấn tú kề sát mặt cô như đang suy ngẫm điều gì đó,cuối cùng mới lên tiếng,giọng mang theo vẻ không vui:"Không phải ta đã nhắc nhở ngươi nên tránh xa nơi này một chút sao,còn dám ở đây?,lá gan cũng không phải nhỏ"An Nguyệt cũng không muốn làm bộ yếu đuối nhu nhược nữa,vênh chiếc cằm xinh xắn lên vặn ngược lại,đây rút cuộc là đạo lý gì thế?Không phải ngự thư phòng là nơi dành cho mọi người sao?Hắn có quyền gì mà ngăn cản cô đến đây?:"Huynh bảo như vậy,tại sao huynh cũng lưu lại nơi này?Chẳng lẽ huynh không sợ?Mà tại sao ta phải sợ?"Nam nhân kia có vẻ ngạc nhiên,giống như không ngờ cô sẽ trả lời như thế.
44 Không biết từ khi nào,trong ngự thự phòng đã có hai bóng dáng ngồi hăng say tranh luận về việc cứu giúp bách tính. An Nguyệt cũng đã lâu lắm rồi không được trổ tài,cô bèn đem hết tất cả kiến thức cộng với những điều đọc được trong một số tiểu thuyết có bối cảnh tranh giành quyền lực ra để nói với hắn,tuy nhiên cũng không ít điều khá bất hợp lý,vốn từ ngữ cổ đại của cô cũng không nhiều nên việc đề xuất khó khăn hơn.
45 An Nguyệt ngồi dùng bữa trưa ở bàn đá đặt trong sân,đứng bên cạnh là Thảo Nhu cầm quạt làm mát. Trời quả thật rất nóng bức,lúc này má có một ly nước ngọt thì hay biết mấy.
46 An Nguyệt bị trưởng công chúa kéo chạy thẳng từ Như Nguyệt các đến Trương Hoa cung,nơi ở của chính người nào đó. Lúc mà cô nhận ra thì người đã ở trước cửa rồi,ban nãy cô chỉ theo chân Thảo Nhu đến tìm một vài đầu sách không ngờ đụng phải nàng đang lén la lén lút vận chuyển,trưởng công chúa không nói gì,ngờ vực nhìn nàng từ trên xuống dưới.
47 An Nguyệt làm rơi sách trên tay xuống mặt đất,trưởng công chúa bên cạnh khẩn trương đứng lên,lao tới chỗ của cung nữ kia,lo lắng hỏi:"Em nói sao?Hiền phi xảy ra chuyện?Là chuyện gì?mau nói ra"Tiểu cung nữ kia bị bất ngờ túm lấy,cũng không kịp phản ứng phát ra được lời nào,sợ hãi nhìn chủ tử của mình,ấp a ấp úng.
48 Thấy những vị phi tần khác cũng không ai muốn nói một lời nào,sắc mặt của họ đều khó suy đoán như nhau,dịu dàng nhưng lại không hề thật lòng dù chỉ một chút.
49 Nhìn thấy bóng dáng trưởng công chúa đã mất hút,An Nguyệt lại lắc đầu thêm một lần nữa. Đúng là môi trường khác nhau sẽ sản sinh ra tính cách khác nhau:Trưởng công chúa từ nhỏ được quan tâm nuông chiều,sau đó lại phiêu bạc giang hồ,tình cách trở nên tùy tiện so với chuẩn mực thời cổ đạị.
50 Bóng áo đen của Mặc Phong vừa biến mất,một cơn gió kỳ lạ bỗng chốc thổi đến,mang theo chút hương tàn của hoa cúc cuối mùa hạ. Cửa sổ chạm khắc vốn được đóng kín cũng mở toan ra,làn hơi mát ùa vào và một tà áo đỏ thướt tha xinh đẹp vụt đến trước mặt của Vũ Hiên đế.
51 An Gia cung. . . "Chủ tử ,nô tì thấy việc đó không khả quan ,xin người suy xét lại. Chúng ta đã làm đến như thế tuyệt đối không thể bỏ cuộc giữa chừng.
52 Lại một canh giờ nữa trôi qua,An Nguyệt không ngừng dùng khăn tay lau trán cho Hiền phi trên giường. Cô biết mỹ nhân ngủ là một bức tranh đẹp,nhưng nếu nàng cứ ngủ như thế này mọi chuyện sẽ làm sao bây giờ ?Vũ Hiên đế cũng rất cần thế lực của gia tộc nàng,không lẽ lại bỏ mặc nàng như thế sao?Hay thứ tận sâu trong trái tim hắn đã khống chế tất cả mà không còn muốn giữ lại giang sơn trực tiếp đóng gói mang đi?Huống hồ lo lắng một người không đủ,bây giờ trưởng công chúa cũng biến đi đâu mất.
53 "Tiểu thư, người đang lo lắng sao?"- Minh Xuân ngẩng đầu hỏi tiểu thư nhà mình hiện đang đi lại trong phòng. Sau khi tiểu thư trở về,dùng bữa được một lát thì đọc được lá thư gửi từ phủ đến đây lại không ngừng trầm mặc,có vẻ rất lo lắng.
54 " Tiểu thư ,thật may quá! cuối cùng người cũng đã về rồi"-Lúc An Nguyệt bước vào cửa thì thấy Minh Xuân đã trở về chạy ra đón cô. An Nguyệt cười bước vào bên trong,cẩn thận đóng kín cửa lại,hỏi:"Mọi chuyện ta giao cho em như thế nào rồi?Không bị ai phát hiện chứ?""Tiểu thư xin người cứ yên tâm ,lá thư đó nhất định sẽ được gửi đến tay của phu nhân.
55 "Chắc đệ cũng biết việc xảy ra với Xuân tần rồi đúng chứ ? Ta chỉ đơn giản muốn tham gia một chút. Đệ có bằng lòng giúp sức không?"-An Nguyệt mỉm cười rút từ gấu áo khoác ra cây quạt thêu hoa quăng cái xạch lên mặt bàn đá,dùng khăn tay yểu điệu che miệng lại.
56 An Nguyệt bất đắc dĩ phải để cho Minh Xuân vấn tóc mặc y phục vào. Trên đầu cô cắm không dưới tám cây trâm,y phục nhiều lớp vô cùng nóng nực. An Nguyệt thực chỉ muốn rủ hết tất cả mọi thứ trên người cô xuống nhưng khi quay sang bắt gặp ánh mắt của Minh Xuân đành ngậm miệng lại,không thốt ra được một lời nào nữa,ngoan ngoan đưa tay ra cho Thảo Nhu dẫn đường mà rời khỏi cung.
57 "Mau mau lên một chút,ta muốn đến xem kịch hay. Các em không cần phải cầu kì như vậy đâu,đơn giản thôi,lấy cây trâm hoàng thượng ban cho ta mang ra đây.
58 An Nguyệt nhìn theo bóng Hiền phi mặc áo lông ấm màu lục từ từ rời đi,trầm mặc không cảm xúc,luồng hai ống tay áo vào nhau để giữ chút ấm áp. Cô chậm rãi men theo thành cầu đến ngồi trong lương đình,hơi ngẩng mặt lên nhìn ánh trăng trên cao,rút ống sáo lúc nào cũng mang theo bên người ra đưa lên môi thổi một khúc nhạc.
59 Nắng trời dịu ngọt,tiếng chim hót vang khắp cả mọi nơi,hương thơm từ những bụi hoa nở rộ trộn lẫn vào nhau tạo ra một sự mê đắm đến khó tả. Nhưng An Nguyệt nào có thời gian mà để tâm đến nó,cô đang vội vã tìm đến điện của Trưởng công chúa,lòng nao nức không yên.
60 "Ngô công công,phiền ông vào bẩm báo một chút. Ta muốn gặp hoàng thượng"-An Nguyệt đứng trước cửa Thanh Long điện,hai ống tay áo dài được luồn chặt vào nhau giấu đi đôi bàn tay.