1 Diệp Nhiên bừng tỉnh sau cơn ác mộng.
Tai nạn, tất cả phụ tùng máy móc trong xe đều phải bỏ đi, mui xe ở phía trước liên tục bốc lên những luồng khói trắng, càng lúc càng nhiều, khói trắng đến lóa mắt.
2 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Diên Bắc họp xong, vừa bước ra khỏi phòng họp thì lại gặp phải quản lí Từ.
3 Hội sở Thành Nam là hội sở giải trí thường ngày sa hoa nhất thành phố Ninh, tao nhã lại yên bình, đây không phải là nơi người bình thường có thể vào, những người vào đây đều phải trải qua đủ các kiểu chứng minh thân phận.
4 Bố mẹ Diệp Nhiên ly hôn lúc cô tròn mười hai tuổi, họ đều rất muốn được quyền nuôi cô, vì thế mà giữa hai người xảy ra tranh chấp kịch liệt nhất từ trước đến nay.
5 Một buổi tối rảnh rỗi.
Diệp Sênh gọi video ngồi trò chuyện với bố mẹ Diệp Nhiên, trình độ ngôn ngữ của Diệp Sênh đã khá hơn rất nhiều, kể cho mẹ Diệp nghe những chuyện gần đây một cách rõ ràng.
6 _Anh hai! Mở bịt mắt ra được chưa? Em không thấy gì hết đó!
Giữ chặt bàn tay cô gái nhỏ kéo đi,K. O làm người dẫn đường tận tụy,nơi anh đưa nó đến là một nơi rất xa lạ,lối vào phải bước lên từng bậc thang rất nhiều lần.
7 Diệp Nhiên đã từng hỏi Phó Diên Bắc, “Rốt cuộc thì anh thích em ở điểm nào? Em không dịu dàng, không đáng yêu, cũng không đủ thân mật. . . ”
Lúc đó anh đã sửa lại câu danh ngôn của Tiền Chung Thư như thế này: Trước khi gặp em, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc có bạn gái.
8 “Diệp Sênh là em gái của cô?”
Người không quen cô ai cũng hỏi câu này, “Diệp Sênh là em gái của cô ư? Là em gái ruột?”
Sau khi Diệp Sênh ra đời, chỉ cần Diệp Nhiên trở về nước là sẽ đưa cô bé đi ra ngoài chơi.
9 Mặc dù bây giờ Diệp Nhiên rất bình tĩnh, nhưng thực ra cô đã sớm đổ đầy mồ hôi sau lưng rồi. Hóa ra chủ động tỏ tình cũng cần phải có dũng khí lớn như vậy.
10 Ba ngày sau đó, Phó Diên Bắc không còn nhận được điện thoại từ người “gọi nhầm số” kia nữa.
Khoảng thời gian này, Diệp Nhiên ngoài việc đưa đón Diệp Sênh thì hầu không ra ngoài.
11 Xe chạy vào Mậu Uyển, trong tiểu khu rất yên tĩnh.
Ánh đèn đêm chiếu vào hồ nước, một buổi tối đẹp như ở trong mơ vậy.
Diệp Nhiên mang giày vào rồi xuống xe, bên cạnh không có gì nên cô đành chống một tay ở cửa xe.
12 Đây là lần đầu tiên sau bốn năm Diệp Nhiên chuẩn bị sinh nhật, để kỷ niệm việc cô được gặp lại Phó Diên Bắc.
Nếu như vừa rồi cô nói thẳng cho Phó Diên Bắc biết hôm nay là sinh nhật cô.
13 Nếu có thể được nói ra ngay từ đầu thì trong lòng cũng không đến mức khó chịu như vậy. Lúc này Diệp Nhiên mới biết thì ra trong lúc vô tình mình đã luyện được bản lĩnh như thế, dù trong lòng khó chịu vẫn có thể cười được.
14 Trẻ con đều đặc biệt thích thú cưng, nhất là Diệp Sênh.
Trong bệnh viện đều là những con thú cưng, sự xuất hiện của Phó Diên Bắc nhất thời khiến hai mắt người ta sáng rực lên.
15 Có cây, có núi, có đất, có năm tháng, có anh ở đây, em còn muốn thế giới tốt đẹp hơn như thế nào nữa? - Trương Hiểu Phong
Diệp Nhiên chỉ muốn có thế giới của Phó Diên Bắc, không có anh, thế giới của cô bốn năm qua rất tối tăm, không chút ánh sáng.
16 Trời trong nắng ấm, bầu trời xanh xanh, trong không khí là hương hoa tử vi thơm ngát, còn có vài người phụ nữ đang đi bộ dọc bờ sông.
Mặt Thời An tràn đầy sự vui vẻ, "Diệp Nhiên, chúng ta gọi tên cũng được.
17 Không khí trong xe lập tức thay đổi.
Lái xe Thẩm Hạ: Diên Bắc nói cũng đúng, cũng phải đưa Diệp Sênh đi gặp phụ huynh rồi.
Diệp Nhiên lo lắng, không biết nên nói cái gì, thật lâu sau đó cô mới mở miệng, "Có phải là nhanh quá rồi không?" Cô cảm thấy bất ngờ, giữa bọn họ vẫn chưa ổn định, gặp mẹ anh bây giờ, cô vẫn chưa đủ dũng khí.