301 Sau khi Lăng Bắc Sam rời đi, không khí trong phòng vẫn như vậy, Lục Khải Chính vẫn như thường ngày, không đứng đắn theo sát trêu chọc Đại Phi, Lục Khải Lâm hay thấy buồn nôn nên Lăng Bắc Diệp ở bên cạnh sốt sắng chăm sóc, Úc Tử Duyệt vẫn vẻ mặt không chút thay đổi ngồi ăn cơm, thỉnh thoảng cười cười phụ họa, Lăng Bắc Hàn ngồi bên cạnh, nghe mấy người kia trêu chọc nhau.
302 Có mấy lần Nhan Tịch nhìn thấy được Lục Khải Chính trong bản tin trên TV, đó là một vụ án cướp bóc liên hoàn chấn động toàn quốc, dưới sự dẫn dắt của anh đã thành công phá được.
303 Cô bị cao huyết áp, phải giữ cảm xúc ổn định, Nhan Tịch cố gắng giữ cảm xúc của mình bình tĩnh, không nghĩ tới hôn nhân của Lục Khải Chính. Cô cũng biết, nhớ anh chỉ càng thêm đau lòng và cô đơn, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của mình, chứ không còn gì khác! Hơn nữa, đây cũng là chuyện cô đã nghĩ tới, chuyện sẽ xảy ra.
304 Chu Tú Lan nhìn khóe miệng Lục Khải Chính mang nụ cười giễu cợt, trong nội tâm một hồi lo lắng, cảm giác Lục Khải Chính tại sao lại giống như khi trước trở mặt với người trong nhà như vậy? Lúc này, chỉ thấy Lục Khải Chính từ trong bóp da màu đen lấy ra một tờ giấy.
305 Những người này đều là chuyên gia Lục Khải Chính tìm đến, bọn họ làm một loạt kiểm tra cho Nhan Tịch, sau đó đi ra ngoài, cùng Lục Khải Chính nói cái gì.
306 "Cứu đứa bé. . . . bác sĩ. . . . cứu đứa bé. . . . . ” Lúc nói chuyện, đôi môi run rẩy không ngừng, Nhan Tịch nhìn bác sĩ, lại nói, trong mắt kia đều là cầu khẩn.
307 Hiện tại đứa bé này phải gọi là "Lục Lộ" rồi bởi vì là con trai. Khóe miệng Lục Khải Chính cuối cùng cũng nhếch lên tạo thành đường cong ấm áp, chỉ cần cô còn sống thì đó chính là hạnh phúc.
308 Lục Khải Chính nhìn hai mẹ con đang đi về phía anh cách đó không xa, trái tim nhẹ nhàng rung động. Cô mặc áo len màu trắng sữa, tóc dài buộc lỏng ở sau ót, chưa đi tới gần nhưng anh đã nhìn thấy nụ cười thản nhiên trên mặt cô.
309 Chiếc nhẫn này mua cũng được một năm rồi, không ngờ đến bây giờ mới có thể lấy ra. Nhưng cho dù có thể đeo lên tay cô vẫn không thể đảm bảo cho cô một cuộc hôn nhân hoàn hảo.
310 Bên trong "cô bé" có thể nhìn thấy một vết sẹo mờ mờ màu trắng, là do hai lần bị tổn thương để lại. Vẻ mặt Lục Khải Chính cực kỳ đau đớn, ân hận. Nhan tịch nằm trên gường nhíu mày đầy xấu hổ, hơi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vẻ mặt ân hận đau đớn của anh.
311 Thấy Chu Tú Lan đứng trước cửa, thái độ của Nhan Tịch cũng rất bình thản, Thấy bà ta đến có một mình, cũng không lên tiếng ngăn cản. Cho dù bà ta đối xử với gia đình cô thế nào, nhưng bà ta vẫn là mẹ đẻ của Lục Khải Chính.
312 Nhìn vẻ mặt châm chọc của Lục Khải Chính, sắc mặt Lục Vinh Trác rất khó coi. Những lời khi nãy của Bộ trưởng Tôn, ông nghe cũng lọt tai nên nể tình không từ chối, nhưng dù có Bộ trưởng Tôn có giúp Lục Khải Chính vẫn không giải quyết được gốc rễ của vấn đề.
313 Cậu đột nhiên chảy máu não nguy hiểm tới tính mạng, ngay trong hôm đó dưới sự sắp xếp của Lục Khải Chính, Nhan Tịch cùng bà Nhan dẫn theo Lục Lộ trở về Bình Xuyên.
314 Vì thời tiết Lạc Thành đã ấm lên, nên lúc ở nhà cô chỉ mặc một cái áo len mỏng, nước nóng trong bình thủy thấm vào áo len, cảm giác bỏng rát khiến cô kêu rên khổ sở: "Lục Lộ.
315 Tiểu thư khuê các, là một thành ngữ từ nhỏ đến lớn Lục Khải Lâm nghe được nhiều nhất. Vô luận là ăn cơm, đi bộ, dù là một cái nhăn mày một nụ cười, đều bị quản chế.
316 Tin tức hai nhà Lăng Lục kết thân đã sớm bị tung ra, nào biết, Lăng Bắc Hàn sống chết không chịu đồng ý, trong lúc nhất thời, người hai nhà lúng túng không biết nên làm.
317 Nghe Lăng Bắc Diệp nói, trong lòng Lục Khải Lâm đau nhức khó nhịn, đúng vậy a, bọn họ làm sao lại biến thành như vậy? Anh là anh A Diệp cô thích từ nhỏ đến lớn, hiện tại, cô đã được thỏa mãn ước nguyện gả cho anh, vậy mà, phương thức chung sống với anh lại giống như là người xa lạ.
318 Từ sau buổi tối kết thúc trong không vui đó, liên tiếp hai tháng Lăng Bắc Diệp không về nhà, anh như người cuồng công việc, vô luận ban ngày hay ban đêm, có khi mệt mỏi ngủ luôn ở đồn cảnh sát.
319 Vẫn là không khống chế được quan tâm tới cô, đúng như giờ phút này, nhìn cô ôm gối ngồi ở trên giường, bởi vì cơn ác mộng mà toàn thân run rẩy, lòng của Lăng Bắc Diệp mềm xuống co rút đau đớn, nhanh chóng đi tới bên giường, ngồi xuống, vươn tay kéo cô vào trong ngực.
320 Lăng Bắc Diệp đốt một điếu thuốc lá, híp mắt hít một hơi, "Cô thì sao? Không có ý định muốn có con?" Anh sâu kín hỏi, hai năm rồi, chẳng lẽ trong lòng cô còn băn khoăn tên Hách Đồng đó? Lăng Bắc Diệp nhớ tới chuyện này, trong lòng nén giận.