21 “Anh kết hôn rồi, cô ấy còn để ý anh làm gì? Để cho anh bao nuôi? Hay yêu anh rồi?” Nói đến “Yêu anh” , Bạch Ngưng không nhịn được muốn cười. Ngôn Lạc Quân mất hứng nhìn cô, nói: “Biểu tình này của cô là có ý gì? Không phải cô cũng để ý tôi mới chịu gả cho tôi đó sao? Dù là để ý tiền của tôi hay để ý tôi cũng thế thôi.
22 Dường như nghe thấy tiếng giày cao gót của cô, người nọ quay đầu lại. Dưới ánh mặt trời Bạch Ngưng nhìn thấy mặt của hắn – Hạ Ánh Hi. Đôi môi Bạch Ngưng run rẩy, suýt chút nữa kêu lên.
23 “Cô rất giống một người. ” Hạ Ánh Hi đột nhiên nói. Trái tim Bạch Ngưng nhảy lên một cái, cười nói: “Người khác đều nói tôi giống một minh tinh. ”“Hứa Tĩnh Hàm.
24 Ly hôn. . . . . . Phí phụng dưỡng? Cô có thể nhận được phí phụng dưỡng không? Nếu quả thật có thể ly hôn, Ngôn Lạc Quân ít nhất cũng phải cho cô vài vạn phí phụng dưỡng.
25 Ngôn Lạc Quân híp mắt nhìn cô một lát, nói: “Có người bên ngoài rồi hả? Theo đuổi xong vật chất lại theo đuổi tình yêu à? Muốn lấy vài trăm vạn phí phụng dưỡng từ tôi đi nuôi tình yêu, tiền bạc tình yêu thu hoạch gấp đôi sao?” Trên mặt hắn hơi có ý trêu chọc.
26 Anh vẫn đẹp trai như vậy, vẫn mê người như vậy, vừa nhìn đã thấy là đối tượng mơ ước của tất cả nữ sinh. Hi vọng anh có thể nhanh chóng quên cái chết của cô, không nên bị cô ảnh hưởng.
27 “Hả?” Còn có nhẫn nữa cơ à? Bạch Ngưng ngẩn người. Có trời mới biết cái nhẫn nào, từ khi cô xuyên vào đã không thấy rồi. Chẳng lẽ bình thường Hứa Tĩnh Hàm không đeo nhẫn, chỉ khi ra ngoài trong trường hợp quan trọng mới đeo?“Chiếc nhẫn, à.
28 Cô lập tức đứng lên, giận đến hít sâu một hơi. Bạch Ngưng vung tay một cái, nói: “Tôi không tìm được, anh làm gì được nào. ”“Cô!” Ngôn Lạc Quân thật sự bị cô chọc giận, ngón tay chỉ thẳng vào cô dường như muốn nói gì, rồi lại nhịn xuống, đi ra khỏi cửa.
29 Theo bản năng, Bạch Ngưng nhìn sang Ngôn Lạc Quân. Vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt bình tĩnh, bình tĩnh nhìn về phía trước. . . . . . Từ tầm mắt của hắn nhìn thẳng sang, là cô dâu chú rể, cũng chính là người ngồi ở phía sau – Vu tiểu thư.
30 Ngồi xuống một góc, lẳng lặng nhìn vũ hội. Kiểu đàn ông sự nghiệp, bắt đầu giao thiệp với người khác; kiểu đàn ông vui đùa, vui vẻ cùng phụ nữ, chọc cho họ cười khanh khách.
31 Đi đâu rồi! Để gặp được anh ta, còn khiến cho cô đụng phải kẻ địch của Hứa Tĩnh Hàm đấy!A, hình như kia là bóng lưng của anh ta! Cô hưng phấn, đang chuẩn bị đi tới, lại không cẩn thận khiến ly rượu trên tay đụng vào người khác.
32 “Anh. . . . . . ” Bạch Ngưng đang định nổi giận thì hắn đã lẫn vào trong đám người, đi tạm biệt với chủ nhà. Trên xe, Ngôn Lạc Quân trầm mặc ngồi ở một bên, Bạch Ngưng tức giận vô cùng nắm chặt nắm đấm, thỉnh thoảng còn dùng sức lau lau miệng.
33 Bạch Ngưng ấn ngực, cắn môi, nước mắt vẫn lặng lẽ trào ra. Ngôn Lạc Quân kéo cô lên, nói: “Lên xe, về thôi. ”Bạch Ngưng hất tay hắn ra, đột nhiên đứng lên nhìn hắn chằm chằm sau đó quật cường lau nước mắt đi về phía xe đang đỗ.
34 Ngôn Lạc Quân im lặng không nói gì. Chắc chắn là cố ý. Phụ nữ ai chả thích như vậy, kiêu ngạo hơi chút là sẽ giận dỗi. Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẫn theo thói quen nghiêng đầu nhìn lên trên tầng.
35 Tiểu Hà lắc đầu nói: “Như vậy sao được, nếu tôi không đưa phu nhân về chắc chắn sẽ bị đuổi mất, tiên sinh sẽ không vui, mà Ngôn phu nhân muốn một mình bắt xe cũng không dễ.
36 “Bạch Ngưng à, bây giờ anh đã bỏ công việc ở trường, đi làm luật sư ở Sở hành chính. Không bao lâu nữa, nhất định anh sẽ thực hiện được nguyện vọng. Cũng không biết em lên thiên đường, ở cùng với thiên thần hay vào luân hồi đầu thai.
37 Bạch Ngưng suy xét một lượt xong, nói: “Chúng ta qua bên kia đi, bên đó gần xe b. . . . . . Xe taxi đứng gần hơn. ” Lúc còn ở trường học quen đi xe buýt, thiếu chút nữa đã nói thành xe buýt, may mà kịp thời sửa lại.
38 “Anh nhìn gì mà chăm chú thế?” Bạch Ngưng hỏi. Hạ Ánh Hi quay đầu lại nhìn cô hồi lâu, chậm rãi đưa tay tháo kính của cô xuống. “Thật ra cô chính là Hứa Tĩnh Hàm có đúng không?”Bạch Ngưng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi.
39 Lần này Ngôn Lạc Quân cảm thấy rất hứng thú mà đọc hết cả bài báo, sau đó nhìn chằm chằm vào hai tấm hình, tâm tình thật tốt. Phản xạ có điều kiện, tiềm thức.
40 Tiểu Hà gật đầu một cái ra khỏi thư phòng, trong lúc đóng cửa lại không khỏi thở phào một cái. Ngôn Lạc Quân lạnh mặt, đứng lên ra khỏi phòng. Cửa đột nhiên bị mở ra, Bạch Ngưng vội kéo quần áo lên tức giận nói: “Sao anh không gõ cửa!”Ngôn Lạc Quân đi tới nhìn cô từ trên xuống dưới nói: “Sao chân lại bị thương?”“Ngã.