1 Nếu em gặp anh sớm hơn và nhận ra em yêu anh nhiều hơn một cách sớm nhất thì anh. . . có yêu em không? Chẳng bao giờ tôi hạnh phúc! Chưa bao giờ tôi hạnh phúc! Những thứ hạnh phúc và niềm vui trong tôi không phải chỉ là ngắn ngủi mà nó còn là giả dối và ảo tưởng vô cùng.
2 Hôm nay Hà Nội trời mưa to dữ dội, qua khung cửa sổ bé nhỏ của căn phòng mình, tôi nhòm ngó đâu đó có tiếng tí tách mưa rơi. . . Từng khe nứt bám lấy tôi lầm lỗi.
3 Khi đàn bà căm hận và phẫn nộ, sự trả thù còn cay độc và am hiểm hơn cả đàn ông. . . Hậu quả. . . sẽ là không thể tưởng tượng. . . Xin a. . . đừng làm ai hận.
4 Nhục ư? Đúng rồi! Nhục nhã!. . . Anh ta. . . sẽ nhục. . . đứa con gái kia. . . sẽ nhục. . . Vậy. . . tại sao. . . tôi vẫn cứ đau nhiều thế?Mọi chuyện.
5 Có lẽ tôi đã để mọi người chờ quá lâu. Hôm nay, mới chịu viết tiếp phần bốn. . . Tôi cũng chẳng biết được. . . Nói về cảm nhận của bạn, nếu bạn đã đọc hết đủ bốn phần.
6 Anh là người duy nhất yêu em! “Em xa xôi - nỗi đau em trong tôi. Em đi rồi, nỗi đau vẫn trôi trong tôi. . . nhiều lắm. . . Em đau xót sống trong bao niềm đắng.
7 Tôi vốn nghĩ tình yêu là một cuộc rượt đuổi bất tận. Người này chạy và người kia cứ đuổi mãi. Tôi quen một người đàn ông…Anh ta có một cô người yêu. Cô ấy chạy và anh ta đuổi theo.
8 Người tôi yêu viết văn để sống. Mọi câu chuyện của em đều bắt đầu bởi u ám và kết thúc đầy u tối, liệu như vậy có ổn không? Em khóc ở đời và em làm người ta khóc giống y như đời trên giấy… Khi nhìn thấy những câu chuyện ấy của em, đôi khi tôi đau lòng…Em bò lăn ngủ gục ngay trên bàn phím, với những trang bản thảo dang dở đang chờ em, tôi đi qua nhìn em mà lòng xót xa.
9 Hôm nay là noel, lạnh không thể tả. . . Ngoài đường cây như đóng băng, và gió thì không kịp thở nữa. . . Mọi vật như cuốn vào trong lớp vỏ ấm áp để tránh xa hơi lạnh mùa đông.
10 Chủ nhật, ngày 18 tháng 01 năm 2009Mỗi con đĩ đều có một lí do vào nghề của riêng mình. . . Một lí do để khóc lóc van xin và nài nỉ mỗi khi sa cơ lỡ bước.
11 Sáng nay, nó dậy sớm hơn mọi ngày, thật kì lạ với nó và hẳn là với tất cả mọi người quen biết nó bấy lâu nay. . . Vốn dĩ, nó sẽ bình minh vào một buổi chiều muộn màng, bắt đầu ngày mới khi đường phố sáng ánh đèn đêm.
12 Người ta cứ nói với tôi rằng tôi thật sướng. Sao sướng? À, sướng bởi vì tôi yêu một diễn viên… Một diễn viên nữ xinh đẹp chứ không phải dạng mấy cô ả đóng vai phụ làng nhàng.
13 Một mùa hè lại đến, sinh nhật lại đến và tháng năm lại qua đi, tôi nhìn những gì còn vương sót lại của một đứa trẻ hay khóc nhè trên khuôn mặt đổi thay vì năm tháng.
14 Tôi và cô ta quen nhau ở một pub nhỏ đông đúc, thật khó lòng nói tên nó ra ở đây, vì nó nhỏ nhưng khá là nổi tiếng ở cái mảnh đất chật hẹp và đơn giản này.
15 Những cơn nắng mùa hè đổ dồn trên đôi chân trần nứt nẻ của tôi. Nhiều lúc tôi tự hỏi, nắng có phải là nơi thiêu đốt gió? Nắng làm những cơn gió trở nên bức bối và oi nồng.
16 Mỗi khi đi đâu đó ta nên đem một cái gì đó về. Vô ích và có ích, nhưng nó tốt ình, cho những người không có những chuyến đi như vậy. Một câu chuyện chắp vá, từ một lần đi biển.
17 1. Sống, chơi đùa, rồi chết. . . Màn đêm đã đủ nhiều để đong đầy một chiếc bát lớn. Sài Gòn nhốn nháo, những con phố lộn nhào, mưa ào ào rơi xuống ngay khi tôi bước lên bậc thềm đầu.
18 Đã hai năm nay, tôi không còn liên lạc gì với anh. Đồng nghĩa với hai năm chắc tôi đã ở bên cạnh tới hơn (có lẽ) hai mươi người đàn ông đủ loại. Tôi không có tư cách gì để mà ghen tuông, không có tư cách gì để mà nuối tiếc người đàn ông bị tôi ruồng rẫy, càng không có tư cách cấm đoán anh có cuộc sống của riêng mình.
19 NổiThực tế là tôi rất khó để viết về Gào. Chỉ vì, tôi chơi quá thân với Gào, ở một mức nào đó, khi người ta chơi với nhau quá thân thì người ta khó thể mở miệng để nói về nhau.
20 Tôi và cô ta quen nhau ở một pub nhỏ đông đúc. Thật khó lòng nói tên nó ra ở đây, vì nó nhỏ nhưng khá là nổi tiếng ở cái mảnh đất chật hẹp và đơn giản này.