61
“Tuy nhiên, cũng không phải là không có hi vọng. ” trầm mặc hồi lâu, Hàn Quân Hồng đột nhiên mở miệng nhẹ nhàng nói một câu.
Tần Nghị phảng phất như mò mẫm trong đêm bắt được cọc cứu mạng, đáy mắt lại dấy lên hi vọng: “Cái gì, Hồng, mau nói cho tôi đi, cậu mau nói cho tôi biết.
62
“Tiểu quỷ kia ngoài việc tiêu xài tiền của tôi còn có lợi gì sao?” Tần Nghị nhíu mày, không nghĩ ra muội muội chuyên phá hắn còn có lợi ích gì.
Hàn Quân Hồng hừ lạnh một tiếng, trách cứ: “Cậu sao lại đối đãi với em gái ruột mình như thế?” Đừng quên, ban đầu chính cậu nằn nì mẹ cậu sinh ra cô bé.
63 “Đúng vậy. ” Hàn Quân Hồng ngầm giúp hắn hiểu, “Mặc Mặc sớm đã trở thành tiểu công chúa của Triệu gia. Cậu nhìn xem, ở Triệu gia, người nào là không quý mến cô bé, ngay cả Lý Hạo cũng che chở cho cô bé, để cho cậu là anh trai cô bé đúng thật là tàn nhẫn.
64 Thấy đã đủ lời, Hàn Quân Hồng bất đắc dĩ mở miệng: "Được rồi, vậy anh có nhớ hồi đó tại sao bọn anh lại đính hôn không?" Bị hỏi chuyện này, Tần Nghị đỏ mặt, do dự hồi lâu hắn mới ấp a ấp úng, tựa hồ e lệ nói: "Đó là.
65
Mang tâm tình như lửa đốt trong lòng, chạy như bay trở về nhà Triệu Kỳ, Tần Nghị tung một cước đạp tung cửa lớn, rồi lập tức phi thẳng vào.
“Kỳ Kỳ!” Chân mới bước vào cửa, hắn liền kêu vang tên của Triệu Kỳ, nhưng không thấy có tiếng trả lời.
66 Suy nghĩ một hồi, Tần Nghị thì thào: "Yêu? Có thật thế không? Có thật thế không. . . ?" "Thật sự. " Hàn Quân Hồng tiến thêm một bước xác nhận sự thật giùm hắn, lại một lần nữa thương hại vỗ vỗ vai hắn, "đón nhận thực tế đi, người anh em.
67
“Không thể nào! Tuyệt đối không có!”
Lúc này Tần Nghị mới kịp phản ứng, mông như có lửa đốt nhảy ngay từ trên giường xuống, đứng cách xa tên kia nhất có thể.
68 Tuy nhiên, cũng không phải là không có hi vọng. " trầm mặc hồi lâu, Hàn Quân Hồng đột nhiên mở miệng nhẹ nhàng nói 1 câu. Tần Nghị phảng phất như mò mẫm trong đêm bắt được cọc cứu mạng, đáy mắt lại dấy lên hi vọng: "Cái gì, Hồng, mau nói cho tôi đi, anh mau nói cho tôi biết.
69
“Nhị thiếu, người ta sợ a! Người phải bảo vệ em a!” Mỹ nhân thấy thế, co lại, trốn bên trong lòng Triệu Kỳ.
“Tần Nghị, anh bé họng đi. ” Triệu Kỳ đưa tay ôm mỹ nhân, nhìn hắn.
70 "Tiểu quỳ kia ngoài việc tiêu xài tiền của ta còn có lợi gì sao?" Tần Nghị nhíu mày, không nghĩ ra muội muội chuyên phá hắn còn có lợi ích gì. Hàn Quân Hồng hừ lạnh một tiếng, trách cứ: "Anh sao lại đối đãi với em gái ruột mình như thế?" Đừng quên, ban đầu chính anh nằn nì mẹ anh sinh ra cô bé.
71 Từ phía sau hai người kia, Triệu Kỳ đột nhiên rón ra rón rén đi lại, toàn thân mềm mại bên cánh tay Tần Nghị, thấp giọng nói: “Tần Nghị, tôi đói bụng.
72 "Đúng vậy. " Hàn Quân Hồng ngầm giúp hắn hiểu, "Mặc Mặc sớm đã trở thành tiểu công chúa của Triệu gia. Anh nhìn xem, ở Triệu gia, người nào là không quý mến cô bé, ngay cả Lý Hạo cũng che chở cho cô bé, để cho anh là anh trai cô bé đúng thật là tàn nhẫn.
73
Nửa giờ sau, mùi thơm từ trong bếp lặng lẽ bay ra ngoài, tràn ngập cả phòng.
Từ phòng khách, đang ngồi yên vị trên ghế salon xem tivi, bốn người không hẹn mà gặp cùng hít sâu một hơi, mặt lộ vẻ thỏa mãn.
74 Mang tâm tình như lửa đốt trong lòng, chạy như bay trở về nhà Triệu Kỳ, Tần Nghị tung một cước đạp tung cửa lớn, rồi lập tức phi thẳng vào. - Kỳ Kỳ! Chân mới bước vào cửa, hắn liền kêu vang tên của Triệu Kỳ, nhưng không thấy có tiếng trả lời.
75
Mùi thơm càng lúc càng quyến rũ
“A… tôi chịu không được. ”
Rốt cục, bụng đói khiến cho mỹ nhân không từ chối được sự quyến rũ, bỏ Triệu Kỳ, theo mùi thơm kia, đi xuống bếp kiếm đồ ăn.
76 - Không thể nào! Tuyệt đối không có! Lúc này Tần Nghị mới kịp phản ứng, mông như có lửa đốt nhảy ngay từ trên giường xuống, đứng cách xa tên kia nhất có thể.
77
“Ừ, ngon! ngon! Ngon thật!”
Trên bàn ăn, Tần Nghị, Tần Mặc, Triệu Kỳ, Triệu Tranh, bốn người cầm đũa im lặng không nói trố mắt nhìn nữ nhân miệt mài ăn như ma đói, lại còn không quên mỗi phút đồng hồ thì càn quét thức ăn trên bàn.
78 "Nhị thiếu, người ta sợ a! Người phải bảo vệ em a!" Mỹ nhân thấy thế, co lại, trốn bên trong lòng Triệu Kỳ. "Tần Nghị, anh bé họng đi. " Triệu Kỳ đưa tay ôm mỹ nhân, nhìn hắn.
79
Sau bữa cơm, thể xác và tinh thần Tần Nghị vô cùng bất an.
Vội vàng tranh thủ thời gian, ăn xong quăng bát ra, bảo Tần Mặc rửa chén bát, tự mình kéo Triệu Kỳ tiến đến phòng khách
Chu Thiến tốt xấu gì cũng còn có chút thái độ tỏ ra là khách, chủ động cùng Tần Mặc giúp thu dọn bát đĩa, Tần Nghị tạm thời thở phào nhẹ nhõm
Những cũng chỉ là tạm thời mà thôi
Còn không đến mười phút đồng hồ
“Nhị thiếu” một giọng nữ kiều mỵ cố ý kéo dài một lần nữa lại thổi đến.
80 Từ phía sau hai người kia, Triệu Kỳ đột nhiên rón ra rón rén đi lại, toàn thân mềm mại bên cánh tay Tần Nghị, thấp giọng nói: "Tần Nghị, tôi đói bụng.