41 "Kỳ Kỳ, cô đã tới". Từ khi bước vào cửa nhà xuất bản, những âm thanh chào hỏi liên tiếp nối liền không dứt. Tần Nghị theo sau Triệu Kỳ, vẻ mặt buồn bực nhìn cô mỉm cười với các đồng nghiệp, gặp ai cũng thoáng gật đầu, nhẹ giọng vấn an.
42
“Kỳ Kỳ, cô đã tới. ”
Từ khi bước vào cửa nhà xuất bản, những âm thanh chào hỏi liên tiếp nối liền không dứt.
Tần Nghị theo sau Triệu Kỳ, vẻ mặt buồn bực nhìn cô mỉm cười với các đồng nghiệp, gặp ai cũng thoáng gật đầu, nhẹ giọng vấn an.
43 "Chị Vương, thật may có các chị". Triệu Kỳ không thể không giơ ngón tay cái lên khen ngợi. Bọn họ nói mấy câu quả thực giúp cô giải quyết không ít phiền toái.
44 “Chị Vương, thật may có các chị. ” Triệu Kỳ không thể không giơ ngón tay cái lên khen ngợi. Bọn họ nói mấy câu quả thực giúp cô giải quyết không ít phiền toái.
45 Ăn không vô nữa. Triệu Kỳ để đôi đũa trong tay xuống, nhìn về phía đối diện, người đang ai oán cầm đôi đũa châm chọc trên bàn ăn, bất đắc dĩ thở dài. "Tần Nghị, anh rốt cục là làm sao vậy?" "Tâm tình anh không tốt".
46
Ăn không vô nữa.
Triệu Kỳ để đôi đũa trong tay xuống, nhìn về phía đối diện, người đang ai oán cầm đôi đũa châm chọc trên bàn ăn, bất đắc dĩ thở dài.
47 Hạ quyết tâm, Tần Nghị bắt đầu vùi đầu vào bàn thức ăn, ăn ngấu nghiến. Hắn muốn bổ sung sức chiến đấu, để thời khắc bảo trì tràn đầy sức lực, không để cho kẻ khác có thời cơ thừa dịp.
48 Hạ quyết tâm, Tần Nghị bắt đầu vùi đầu vào bàn thức ăn, ăn ngấu nghiến. Hắn muốn bổ sung sức chiến đấu, để thời khắc bảo trì tràn đầy sức lực, không để cho kẻ khác có thời cơ thừa dịp.
49 Nuốt một ngụm hương thơm của món thịt trâu, Triệu Kỳ rút giấy ra lau mặt, mắt phượng chăm chú nhìn chiếc tạp dề hello kity trên mình nam nhân đang hoạt bát trong phòng bếp, không nhịn được mở miệng: "Một mực ở lại chỗ này, mỗi ngày cùng tôi bốn mắt nhìn nhau, anh không chán sao?" Nghe được âm thanh, Tần Nghị từ trong phòng bếp nhô đầu ra: "Em nói cái gì?" "Tôi nói, hơn nửa tháng, anh định không về công ty một lần sao?" Triệu Kỳ sắc mặt không đổi nói.
50
Nuốt một ngụm hương thơm của món thịt trâu, Triệu Kỳ rút giấy ra lau mặt, mắt phượng chăm chú nhìn chiếc tạp dề hello kity trên mình nam nhân đang hoạt bát trong phòng bếp, không nhịn được mở miệng: “Một mực ở lại chỗ này, mỗi ngày cùng tôi bốn mắt nhìn nhau, anh không chán sao?”
Nghe được âm thanh, Tần Nghị từ trong phòng bếp nhô đầu ra: “Em nói cái gì?”
“Tôi nói, hơn nửa tháng, anh định không về công ty một lần sao?” Triệu Kỳ sắc mặt không đổi nói.
51 26 Tháng 5 "Nhưng đây chỉ là mặt ngoài mà thôi, em nên nhìn cả bản chất bên trong chứ?" Tần Nghị khẩn cấp, cuống quýt nói. Một câu còn dưa dứt lời, một hồi chuông điện thoại quen thuộc vang lên, có người điện đến, tay của hắn khẽ rung lên.
52
“Nhưng đây chỉ là mặt ngoài mà thôi, em nên nhìn cả bản chất bên trong chứ?” Tần Nghị khẩn cấp, cuống quýt nói.
Một câu còn dưa dứt lời, một hồi chuông điện thoại quen thuộc vang lên, có người điện đến, tay của hắn khẽ rung lên.
53 Cười. . . . Cười. . . . cứ thế cười, hắn nghĩ hắn cười đến ngớ ngẩn có phải hay không? Hắn vẫn cứ cười như thế. . . Thình thịch! Tần Nghị thở hổn hển ném hết đống giấy trên giường bệnh, một người đàn ông tỉnh dậy cười khúc khích.
54
Cười…. Cười…. cứ thế cười, hắn nghĩ hắn cười đến ngớ ngẩn có phải hay không? Hắn vẫn cứ cười như thế…
Thình thịch! Tần Nghị thở hổn hển ném hết đống giấy trên giường bệnh, một người đàn ông tỉnh dậy cười khúc khích.
55 "Vậy bây giờ anh tính sao?" Trầm mặc một hồi lâu, Hàn Quân Hồng lại hỏi. "Tôi cũng không biết nữa!" Tần Nghị vò đầu bứt tóc, chuẩn bị lên cơn điên "Bây giờ Kỳ Kỳ một mực đò bỏ hôn ước với tôi, cô ấy quyết định cùng Lý Hạo kết hôn! Tôi nói thế nào thì nàng cũng không chịu thay đổi quyết định!" " Bỏ thì bỏ! Chân trời nào thiếu cỏ thơm, sao chung tình với một cành hoa" Hàn Quân Hồng bình tĩnh nói.
56
“Vậy bây giờ cậu tính sao?”
Trầm mặc một hồi lâu, Hàn Quân Hồng lại hỏi.
“Tôi cũng không biết nữa!” Tần Nghị vò đầu bứt tóc, chuẩn bị lên cơn điên “Bây giờ Kỳ Kỳ một mực đò bỏ hôn ước với tôi, cô ấy quyết định cùng Lý Hạo kết hôn! Tôi nói thế nào thì nàng cũng không chịu thay đổi quyết định!”
“Bỏ thì bỏ! Chân trời nào thiếu cỏ thơm, sao chung tình với một cành hoa” Hàn Quân Hồng bình tĩnh nói.
57 "Được!" Tần Nghị đột nhiên vỗ đùi, hào hứng nắm lấy cánh tay của Hàn Quân Hồng hỏi "Kỳ Kỳ không phải đã nói hủy bỏ hôn ước với tôi chính bởi vì cô ấy muốn có con sao? Nếu như chúng tôi có con, thế thì cô ấy sẽ không kết hôn với Lý Hạo nữa?" "Trừ phi anh hạ quyết tâm sau khi nhìn thấy con của anh nằm trong sự bao bọc của người đàn ông khác, gọi ông ta là bố!" Hàn Quân Hồng cười lại, như dội một gáo nước lạnh vào người Tần Nghị, ngay lập tức dập tắt sự nhiệt tình của hắn.
58
“Được!” Tần Nghị đột nhiên vỗ đùi, hào hứng nắm lấy cánh tay của Hàn Quân Hồng hỏi “Kỳ Kỳ không phải đã nói hủy bỏ hôn ước với tôi chính bởi vì cô ấy muốn có con sao? Nếu như chúng tôi có con, thế thì cô ấy sẽ không kết hôn với Lý Hạo nữa?”
“Trừ phi cậu hạ quyết tâm sau này nhìn thấy con của cậu nằm trong sự bao bọc của người đàn ông khác, gọi người ta là ba!” Hàn Quân Hồng cười lại, như dội một gáo nước lạnh vào người Tần Nghị, ngay lập tức dập tắt sự nhiệt tình của hắn.
59
Thấy đã đủ lời, Hàn Quân Hồng bất đắc dĩ mở miệng: “Được rồi, vậy cậu có nhớ hồi đó tại sao bọn cậu lại đính hôn không?”
Bị hỏi chuyện này, Tần Nghị đỏ mặt, do dự hồi lâu hắn mới ấp a ấp úng, tựa hồ e lệ nói: “Đó là… bởi vì.
60
Suy nghĩ một hồi, Tần Nghị thì thào: “Yêu? Có thật thế không? Có thật thế không…?”
“Thật sự. ” Hàn Quân Hồng tiến thêm một bước xác nhận sự thật giùm hắn, lại một lần nữa thương hại vỗ vỗ vai hắn, “đón nhận thực tế đi, người anh em.