21 Anh xứng đáng! Anh xứng đáng! Anh xứng đáng! Một tuần lễ nay, ba chữ này hắn nghe không biết bao nhiêu lần. Ngồi xổm một góc tường, Tần Nghị yên lặng suy nghĩ nghiêm túc vấn đề: Hắn làm sao lại để mọi người đối xử như thế? Tại sao mọi người nghe hắn than thở lại không hề thấy hắn đáng thương, ngược lại đều hả hê quở trách hắn, trước sau không quên một câu – ngươi xứng đáng! Thật sự ngay trước kia hắn vô tâm nhường nào cũng không đến nỗi bị đối xử như thế chứ! Ai! Tường đổ thì mọi người cùng đẩy, họa vô đơn chí, người không may sau này rồi sẽ gặp điều tốt hơn, trong lòng hắn thầm than khóc.
22
Anh xứng đáng! Anh xứng đáng! Anh xứng đáng!
Một tuần lễ nay, ba chữ này hắn nghe không biết bao nhiêu lần.
Ngồi xổm một góc tường, Tần Nghị yên lặng suy nghĩ nghiêm túc vấn đề: Hắn làm sao lại để mọi người đối xử như thế? Tại sao mọi người nghe hắn than thở lại không hề thấy hắn đáng thương, ngược lại đều hả hê quở trách hắn, trước sau không quên một câu – ngươi xứng đáng! Thật sự ngay trước kia hắn vô tâm nhường nào cũng không đến nỗi bị đối xử như thế chứ!
Aiz! Tường đổ thì mọi người cùng đẩy, họa vô đơn chí, người không may sau này rồi sẽ gặp điều tốt hơn, trong lòng hắn thầm than khóc.
23 Hai người lẳng lặng đứng cạnh nhau, mỗi người có một nỗi lòng tâm sự riêng, yên lặng trong mười giây đồng hồ. Sau đó, thiếu nữ quay đầu, nháy nháy mắt, khuôn mặt khả ái sáng rực nụ cười, giả bộ vô tội: "Lão đại, anh lớn tiếng gọi làm cái gì vậy?" "Em còn hỏi là anh muốn nói gì? Em còn muốn làm sao?" Tần Nghị đi qua đi lại trong thang máy như dã thú, sàn nhà bị đe dọa dữ dội.
24
Hai người lẳng lặng đứng cạnh nhau, mỗi người có một nỗi lòng tâm sự riêng, yên lặng trong mười giây đồng hồ. Sau đó, thiếu nữ quay đầu, nháy nháy mắt, khuôn mặt khả ái sáng rực nụ cười, giả bộ vô tội: “Lão đại, anh lớn tiếng gọi làm cái gì vậy?”
“Em còn hỏi là anh muốn nói gì? Em còn muốn làm sao?” Tần Nghị đi qua đi lại trong thang máy như dã thú, sàn nhà bị đe dọa dữ dội.
25 Bang bang bang, căn phòng nhỏ gần phòng bếp liên tiếp truyền đến tiếng nổ kì dị. Trong phòng khách hai người liếc nhau, thiếu nữ lập tức đi nhanh chóng tới nơi có âm thanh nổ ra, Tần Nghị theo sát phía sau.
26
Bang bang bang, căn phòng nhỏ gần phòng bếp liên tiếp truyền đến tiếng nổ kì dị.
Trong phòng khách hai người liếc nhau, thiếu nữ lập tức đi nhanh chóng tới nơi có âm thanh nổ ra, Tần Nghị theo sát phía sau.
27 Thiếu nữ đỡ Triệu Kỳ lên: "Nhị ca, đi tắm rửa thôi, tắm xong sẽ ăn cơm thật no, sau đó rồi ngủ cũng chưa muộn". "Ưm". Người kia nhíu nhíu mày lại, nhưng cũng đã gật đầu, dưới sự giúp đỡ của cô gái, hai người đi tới phòng tắm.
28
Thiếu nữ đỡ Triệu Kỳ lên: “Nhị ca, đi tắm rửa thôi, tắm xong sẽ ăn cơm thật no, sau đó rồi ngủ cũng chưa muộn. ”
“Ưm. ” Người kia nhíu nhíu mày lại, nhưng cũng đã gật đầu, dưới sự giúp đỡ của cô gái, hai người đi tới phòng tắm.
29 Tắm rửa xong hai người vừa đi ra khỏi nhà tắm đã ngửi thấy một mùi thức ăn mê người, tưởng như thấy được từng làn khói hương phiêu đãng trước mắt, trong bụng không ngừng kêu gào, muốn ăn cơm, ăn cơm a! Không có gì quan trọng hơn là ăn no bụng! Hai người nhanh chóng đi tới bàn ăn, ngồi đàng hoàng, tha thiết mong chờ, chăm chú nhìn người đang vất vả tất bật trong bếp, chờ đợi hắn mau mau bưng sản phẩm lên bàn, Tần Mặc thậm chí xung phong nhận chân sai vặt cho hắn, nhanh chóng ăn vụng, ngay lập tức bị nam nhân không chút lưu tình gạt đi.
30
Tắm rửa xong hai người vừa đi ra khỏi nhà tắm đã ngửi thấy một mùi thức ăn mê người, tưởng như thấy được từng làn khói hương phiêu đãng trước mắt, trong bụng không ngừng kêu gào, muốn ăn cơm, ăn cơm thôi!
Không có gì quan trọng hơn là ăn no bụng! Hai người nhanh chóng đi tới bàn ăn, ngồi đàng hoàng, tha thiết mong chờ, chăm chú nhìn người đang vất vả tất bật trong bếp, chờ đợi hắn mau mau bưng sản phẩm lên bàn, Tần Mặc thậm chí xung phong nhận chân sai vặt cho hắn, nhanh chóng ăn vụng, ngay lập tức bị nam nhân không chút lưu tình gạt đi.
31 Có lẽ là hai người gây ra tiếng động lớn, lại quá nhập tâm vào vụ cãi cọ nên bọn họ không có phát hiện lúc này trong phòng khách Triệu Kỳ đột nhiên xuất hiện.
32 Có lẽ là hai người gây ra tiếng động lớn, lại quá nhập tâm vào vụ cãi cọ nên bọn họ không có phát hiện lúc này trong phòng khách Triệu Kỳ đột nhiên xuất hiện.
33 Tĩnh lặng. Ôm chăn ngủ trên ghế salon hồi lâu mà không thể nào ngủ được. Tần Nghị xốc chăn, xếp bằng trên ghế salon, tay chống cằm, trong đầu nghĩ thiên kỳ bách quái ý.
34
Tĩnh lặng.
Ôm chăn ngủ trên ghế salon hồi lâu mà không thể nào ngủ được.
Tần Nghị xốc chăn, xếp bằng trên ghế salon, tay chống cằm, trong đầu nghĩ thiên kỳ bách quái ý.
35 "Tần Nghị, anh không phải là đang ngủ trên ghế salon sao, chạy đến cửa phòng này làm gì? Đây không phải công ty anh để cho anh nửa đêm chạy đến phá phách, hù dọa Mặc Mặc a!" Nghe tiếng, Triệu Kỳ cũng chậm rãi đi ra, sắc mặt bình thường hỏi.
36 “Tần Nghị, anh không phải là đang ngủ trên ghế salon sao, chạy đến cửa phòng này làm gì? Đây không phải công ty anh để cho anh nửa đêm chạy đến phá phách, hù dọa Mặc Mặc!” Nghe tiếng, Triệu Kỳ cũng chậm rãi đi ra, sắc mặt bình thường hỏi.
37 Bữa sáng ngày hôm sau, đương nhiên là do một tay Tần Nghị làm. Thiên lời địa lợi nhân hòa, hơn nữa còn có sẵn tài nguyên bên người, không lợi dụng thì đúng là đứa ngốc, huống hồ hai người phụ nữ ở đây không phải là kẻ ngốc nghếch, thậm chí còn là một bộ óc siêu phàm.
38
Bữa sáng ngày hôm sau, đương nhiên là do một tay Tần Nghị làm.
Thiên lời địa lợi nhân hòa, hơn nữa còn có sẵn tài nguyên bên người, không lợi dụng thì đúng là đứa ngốc, huống hồ hai người phụ nữ ở đây không phải là kẻ ngốc nghếch, thậm chí còn là một bộ óc siêu phàm.
39 Tần Mặc lúi húi dọn dẹp đến cửa phòng, vừa vặn gặp Triệu Kỳ. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây, trên lưng là chiếc ba lô bản thảo đã phê duyệt, rất thanh nhã, nhẹ nhàng.
40
Tần Mặc lúi húi dọn dẹp đến cửa phòng, vừa vặn gặp Triệu Kỳ.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây, trên lưng là chiếc ba lô bản thảo đã phê duyệt, rất thanh nhã, nhẹ nhàng.