121
Sáng sớm.
“A a a a a a a ————–“
Tiếng thét chói tai mở màn một ngày mới.
“Aizzz! Phiền muốn chết!” Chui tròn trong đống chăn gối, nam nhân buồn bực hừ một tiếng, càng kéo chăn che kín đầu hơn, tiếp tục ngủ tiếp.
122 Một tiểu hài nam xinh xắn rã rượi nằm lên bàn học than thở. Một cậu bé anh tuấn tới gần, đi quanh hắn vài vòng, tò mò hỏi: "Tần Nghị, thoạt nhìn cậu rất mất hứng, thậm chí đã tức giận, than thở cả nữa ngày, vì cái gì?" Thời gian qua cậu bạn sống vô tư đột nhiên trở nên đa sầu đa cảm, đúng là hiếm thấy, nhưng cá tính của hắn trong khoản thời gian ngắn thay đổi, mười phần không tiếp thụ được.
123
“Aizzz…”
Đầu đau quá.
Chậm rãi mở hai mắt, xoa xoa hai bên thái dương, Tần Nghị đột nhiên nhìn vào một điểm, động tác trong tay ngừng lại.
124 " Chuyện tốt a. ! " vẻ mặt nam hài anh tuấn thoải mái. " Các cô ấy không đến làm phiến chúng mình, chúng mình có nhiều thời gian hơn làm chuyện của mình, không phải tốt sao ? Hơn nữa tớ nhớ rõ, cậu trước kia không phải đều kêu muốn càng cô ấy biến mất sao ? " " Trước khác nay khác ! " Nam hài xinh đẹp khó chịu nói, " Tớ không cần các nàng dính vào chuyện của tớ, nhưng các cô ấy sao lại không tới tìm ta, là bởi vì xem ra các cô ấy đã thấy một người khác, hắn so với tớ xuất sắc hơn, điều này sao có thể ? " Phàm là chuyện gì cũng có thể.
125
Hắn hối hận.
Ngồi lọt sau bàn làm việc, nhìn đống văn kiện chồng chất như núi, Tần Nghị khóc không ra nước mắt.
Hắn phát điên a! Vất vả mãi mới dụ được Kỳ Kỳ, lại đưa cô tới Hàn thị! Đi vào tới của Hàn Thị, hắn ngàn vạn cầu khẩn, như thế nào Thanh Thanh lại chạy tới kịp lúc đó? Có cần phải đón tiếp ở đại sảnh không? Ngay lập tức nói ầm lên, nào là ảnh này chụp thế nào thế nào, có cần phải nhiệt tình thế không? Kỳ Kỳ không nói gì, Thanh Thanh càng muốn truy ra, làm náo loạn?
Căn bản, không có chuyện gì liên quan bọn hắn a….
126 Nhà trẻ không lớn, hai người rất nhanh chóng tìm được tình địch Triệu Kỳ kia ở trong lớp. Nam hài xinh xắn bắc loa tay, đúng ở trên bục giảng, giống như đế vương đang đi tuần tra, liếc mắt cao ngạo hỏi : " Ai là Triệu Kỳ ? " Một đám tiểu hài nhi ngồi im ở chỗ của mình, ánh mắt non nớt nhìn chằm chằm trên mặt của nam hài xinh xắn, hắn hơi giật mình, kinh hồn táng đảm.
127 “Nhị ca, chị nói, nếu lão đại biết chúng ta liên hợp lại đùa giỡn anh ấy, anh ấy có trong cơn tức giận, giết em không?” Ghé vào màn hình máy tính, Mặc Mặc nhỏ giọng hỏi.
128 Reng reng reng. . . Tiếng chuông báo tan học reo lên. "Oa, rốt cuộc có thể đi ăn cơm!" Không biết là ai đi đâu, khoa trương hét to một tiếng, làm cả lớp xôn xao cả lên, rất nhiều học sinh mặc đồng phục chen nhau trước cửa để chuẩn bị đi tới nhà ăn đông đúc.
129
“Hu hu hu hu…. ”
Tiếng nức nở của cô bé đáng thương vang lên, khiến khó ai nghe mà không cảm thấy chua xót, thật sự muốn đem người làm cô bé thành ra như thế ra mà trì triết.
130 " Này, Kỳ Kỳ ! " Gió xuân từng đợt thổi tới, tiếng chim ríu rít. Chậm rãi rong chơi trên đoạn đường có những bãi ngô đồng, một thanh âm quen thuộc đột nhiên ở sau lưng vang lên.
131 Nhất loạt các loại xe sang trọng dừng trước nhà hàng của Tần Thị, nhìn vào thấy khách đến dự tiệc đều là những người nổi tiếng, ngay cả người đứng tiếp đãi cũng là tổng giám đốc Triệu thị Lý Hạo.
132 Reng reng. . . reng reng. . "Nhị tỷ, điện thoại của chị kìa, Tần Nghị gọi đó!" Ném điện thoại cho Triệu Kỳ đang đọc sách, tiểu đệ của Triệu gia – Triệu Tranh nháy mắt chạy mất dạng.
133
Phiên ngoại : Tần Lãng. (秦朗 – Tần Lãng : Lãng đồng nghĩa với từ Sáng)
Chào mọi người, ta là Tần Lãng.
Ba ba của ta là Tần Nghị, bộ dạng ở bên ngoài công ty và ở nhà hoàn toàn không giống nhau.
134 "1101, 1102, 1103. . . 1103. Đúng rồi, chính chỗ này!" Nhìn thấy tấm biển 1103, nghiêng ngả lảo đảo đi tới, thuận tay mở đèn lên, thân người đang nằm giữa giường lớn lộ ra dưới ánh đèn.
135 Sáng sớm. "A a a a a a a ————–" Tiếng thét chói tai mở màn một ngày mới. "Ai! Phiền muốn chết!" Chui tròn trong đống chăn gối, nam nhân buồn bực hừ một tiếng, càng kéo chăn che kín đầu hơn, tiếp tục ngủ tiếp.
136 "Ai. . . " Đầu đau quá. Chậm rãi mở hai mắt, xoa xoa hai bên thái dương, Tần Nghị đột nhiên nhìn vào một điểm, động tác trong tay ngừng lại. Kỳ quái, trần nhà này sao bố trí giống phòng Kỳ Kỳ như thế? Quay đầu nhìn xung quanh chút, nhưng phát hiện bài trí trong phòng, thảm trên mặt sàn màu sắc, hoa văn, thậm chí chăn hắn đắp trên người cũng giống đồ trong phòng Kỳ Kỳ! Nơi này là nơi nào? Thật là quỷ dị! Hắn nhớ rõ ràng.
137 Hắn hối hận. Ngồi lọt sau bàn làm việc, nhìn đống văn kiện chồng chất như núi, Tần Nghị khóc không ra nước mắt. Hắn phát điên a ! Vất vả mãi mới dụ được Kỳ Kỳ, lại đưa cô tới Hàn thị ! Đi vào tới của Hàn Thị, hắn ngàn vạn cầu khẩn, như thế nào Thanh Thanh lại chạy tới kịp lúc đó ? Có cần phải đón tiếp ở đại sảnh không? Ngay lập tức nói ầm lên, nào là ảnh này chụp thế nào thế nào, có cần phải nhiệt tình thế không ? Kỳ Kỳ không nói gì, Thanh Thanh càng muốn truy ra, làm náo loạn ? Căn bản, không có chuyện gì liên quan bọn hắn a.
138 "Nhị ca, chị nói, nếu lão đại biết chúng ta liên hợp lại đùa giỡn anh ấy, anh ấy có trong cơn tức giận, giết em không?" Ghé vào màn hình máy tính, Mặc Mặc nhỏ giọng hỏi.
139 " Hu hu hu hu. . . . " Tiếng nức nở của cô bé đáng thương vang lên, khiến khó ai nghe mà không cảm thấy chua xót, thật sự muốn đem người làm cô bé thành ra như thế ra mà trì triết.
140 Nhất loạt các loại xe sang trọng dừng trước nhà hàng của Tần Thị, nhìn vào thấy khách đến dự tiệc đều là những người nổi tiếng, ngay cả người đứng tiếp đãi cũng là tổng giám đốc Triệu thị Lý Hạo.