121
Yến Thù Thanh liên tục giãy dụa, nhưng không tránh khỏi trói buộc, "Mày không phải hận tao và Cận Hằng làm thịt Trạch Long sao, vậy trực tiếp giết chúng tao là được, chỉ có thể dùng chiêu bỉ ổi này, con mẹ nó mày có phải đàn ông hay không! Hai chúng ta đều là mất trí nhớ đối với mày có ích lợi gì! Mỗi ngày nhìn kẻ thù chạy trước mặt, mày không cảm thấy buồn nôn à!"
"Thù Thanh, cậu không cần kích tôi, giết hai người trò chơi này quá đơn giản.
122
Quân đội Thương Kiếm tại sao lại xuất hiện ở chỗ này!?
Yến Thù Thanh kinh ngạc trong nháy mắt trợn to hai mắt, thế nhưng không kịp hỏi nhiều, trong giây lát hai người liền bị cuốn vào bên trong chém giết.
123
Một câu tiếp theo còn không đợi nói xong, Cận Hằng đột nhiên ôm lấy anh, sau khi ngón tay thô ráp thô bạo kiểm tra anh từ đâu tới đuôi một lần, mới không khống chế được rống to, "Không phải nói em đi trước! Em có phải điếc hay không! Chạy đến đây làm gì! Em có biết vừa nãy nếu như Hàn Minh đâm em một dao, cái mạng nhỏ này của em sẽ không còn hay không!"
Nghe quen giọng điệu xa cách của Đoan Trạch, cũng từng chứng kiến bộ dạng lạnh lùng của hắn lúc mất trí nhớ, giờ khắc này đột nhiên nghe thấy Cận Hằng táo bạo nổi nóng mắng mình, Yến Thù Thanh dĩ nhiên cảm thấy trái tim có chút nóng lên.
124
"Muốn hôn một cái trước tiên phải thành thật trả lời vấn đề của em, anh chừng nào thì khôi phục ký ức?"
Lời này khiến mặt Cận Hằng đỏ ửng lại sâu thêm mấy phần, trên mặt lộ ra thần sắc không tự nhiên, ôm lấy eo Yến Thù Thanh nghiêng người hôn lên môi anh, trầm giọng nói, "Bây giờ nói chuyện đó làm gì, là em trước tiên câu dẫn anh, đừng hòng trốn tránh.
125 Cận Hằng thấy Yến Thù Thanh nở nụ cười, khóe miệng cũng câu lên một chút không dễ dàng phát giác, Yến Thù Thanh không nhẹ không nặng đạp hắn mấy cái, hai người chán ngán một hồi, thời gian bất tri bất giác trôi qua hơn một giờ, thế nhưng cửa kim loại ở ngoài vẫn cứ không có nửa điểm động tĩnh, hai người biết đến làm như vậy chờ đợi cũng không phải biện pháp, vì vậy bắt đầu chia đầu hành động.
126 Phát sinh vụ nổ lớn như vậy, rất nhanh kinh động đến quân bộ Á Hi, thế nhưng chờ bọn họ nghe thấy tin tức, Yến Thù Thanh cùng Cận Hằng đã sớm ngồi chiến hạm rời đi, muốn đuổi cũng không đuổi kịp.
127 Yến Thù Thanh vừa vào phòng liền thấy cảnh này, anh nhíu mày nở nụ cười, "Anh đến đây lúc nào? Em chỉ ra ngoài tiễn khách một lúc, không nghĩ tới anh đến nhanh như vậy.
128 "Đừng để ý tới. " Cận Hằng táo bạo nói xong lời này, cúi đầu hôn lên đôi môi Yến Thù Thanh, ngón tay còn không thành thật bắt đầu xuyên vào bên trong quần áo của anh.
129 Chờ đến khi thật vất vả dỗ tiểu tổ tông ngủ, đã là đêm khuya, chỉ lo chăm sóc tiểu tổ tông, Cận Hằng cũng không quan tâm Yến Thù Thanh, vốn cho là đối phương đã trở về phòng ngủ, thế nhưng trong phòng lại không có bất kỳ ai.
130 Một đêm điên cuồng, hai người giống như động vật liều chết triền miên, đôi môi dán vào nhau, tứ chi quấn quýt, giống như là muốn đem nhiệt tình đời sau tiêu tan hết, ai cũng không muốn rời đi.
131 Vô số phóng viên nghe đến tin tức thật sớm đã mang theo máy ảnh đi đến hội trường, chỉ nhờ vào đó nhận được tin tức lớn, đợi đến khi Hoàng đế vừa xuất hiện, hiện trường trong nháy mắt vang lên tiếng chụp ảnh liên tiếp.
132
Đi vào cửa lớn chạm trổ hoa văn quen thuộc, Hoàng đế đã ngồi ở một bên chờ bọn họ.
Hoàng đế mặc một bộ trang phục ở nhà rộng rãi, trong tay nâng một quyển sách, trên mắt đeo kính, động tác tùy ý mở ra trang sách, mới nhìn lên, nếu không phải vết chân chim nơi khoé mặt, quả thực giống như đúc bộ dạng Cận Hằng lúc thường ở nhà.
133 Hoàng đế cao cao tại thượng, đột nhiên nói ra lời như vậy, khiến cho hai người cũng không có cách nào từ chối, chờ đến khi tỉnh hồn lại, đã ngồi ở trước bàn ăn.
134
Sau khi nhận lấy nhiệm vụ, hoàng đế lại cùng hai người thỏa thuận một phen, chờ đến khi hai người về đến nhà đã là nửa đêm.
Yến Thù Thanh đẩy ra cửa phòng ngủ, Quyển Quyển đã cong lên cái mông nhỏ nằm lỳ ngủ ở trên giường, một gương mặt béo ị cong người ngủ giống như quả bóng tròn, gò má còn đè lên gối, vào lúc này ôm con vịt nhỏ, không biết nghĩ đến cái gì, khoé miệng chảy ra một ngụm nước, nghiêng người lộ ra cái bụng nhỏ trắng bóc.
135 Tinh cầu Alpha là nơi cách mẫu tinh xa nhất, xung quanh hoang vu, tuyết lớn bao trùm, ở vào bản đồ cực bắc Thương Kiếm, là cứ điểm mấu chốt đặc khu Tây Bắc, nhiều năm qua vẫn luôn an phận thủ thường, bây giờ lại xảy ra phòng thủ sơ suất chuyện lớn như vậy, điều này làm cho Hoàng đế không thể không sinh lòng cảnh giác, vì để tránh cho đánh rắn động cỏ, lần hành động này thậm chí ngay cả cao tầng quân bộ cũng không biết.
136
Một hồi chiến đấu, khói thuốc súng tràn ngập, ngói vỡ tường đổ.
Bên trong trụ sở tổng chỉ huy Alpha hoàn toàn tĩnh mịch, Lý thượng tá nhìn chằm tình báo mới nhất cùng tình huống tử thương trước mắt, chặt chẽ nhíu mày, đem mũ bảo hiểm cơ giáp dính máu ném qua một bên, giơ tay sờ soạng một vết thương trên trán máu tươi chảy xuống.
137 Yến Thù Thanh gào thét một tiếng, căn bản không chờ Cận Hằng phản ứng, nhanh như tia chớp nhảy đến bên cạnh hắn, kéo hắn lại một cái, tựa như điên vậy bay về phía xa.
138
"Vương Trọng Sơn!?"
Trong phút chốc nhìn thấy ông ta, Yến Thù Thanh cùng Cận Hằng nhất thời đứng im chỗ, căn bản không thể tin được đôi mắt của mình.
139 Mười mấy vị tướng cấp cao của quân bộ đứng ở đối diện, thân thể căng thẳng, mặc dù đây đã là lần thứ hai được xem, vẫn cứ gắt gao siết chặt nắm đấm cũng không cách nào áp chế phẫn nộ ngập trời trong lòng.
140
Ngày kế, viện binh bí mật của Thương Kiếm đã tới trụ sở Alpha.
Lần này, Thương Kiếm cơ hồ điều động toàn bộ bộ đội tinh nhuệ của cả nước, cùng vũ khí trang bị chiếm hạm hàng đầu, xa xa nhìn lại như một loạt Thần Long, chỉ liếc mắt nhìn cũng làm người ta cảm thấy kinh sợ.