101
Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng như vậy, lập tức khiến ánh mắt của hai người không chỗ che thân, không hề phòng bị đụng vào nhau.
Yến Thù Thanh gần như tham lam nhìn con ngươi màu xanh lam gần trong gang tấc, trong đầu vang lên ong ong, hai mắt không dám nháy dù chỉ một lần, chỉ lo đây là ảo giác bỗng dưng xuất hiện.
102 Đến lúc Yến Thù Thanh mở mắt, ngoài cửa sổ trời còn đen, anh giống như là từ trong giấc chiêm bao tỉnh lại, trong đầu nhức nhối rối loạn, nhất thời chưa kịp phản ứng bản thân đến tột cùng ở nơi nào.
103 Mùi vị bạc hà nhàn nhạt lẫn vào mùi rượu, tiến vào trong lỗ mũi Đoan Trạch, khiến đầu hắn vang lên ong ong, theo bản năng muốn đẩy Yến Thù Thanh trong lồng ngực ra.
104
Đi tới nhà của Yến Thù Thanh đã gần tới ba giờ sáng.
Cả toà nhà yên lặng như tờ, tất cả mọi người bao gồm cả Quyển Quyển đều đang chìm vào trong giấc mộng đẹp, Đoan Trạch cầm thiết bị truyền tin trên cổ tay Yến Thù Thanh mở cửa nhà, lặng yên không tiếng động đi vào, không làm kinh động bất cứ người nào.
105 Đột nhiên nhìn thấy một vật nhỏ mềm như sợi mì, Đoan Trạch nhất thời còn có chút chưa hoàn hồn lại, tối hôm qua hắn ở đây cả một đêm, dĩ nhiên không biết trong nhà này còn có một đứa nhỏ.
106 Đột nhiên nhìn thấy một vật nhỏ mềm như sợi mì, Đoan Trạch nhất thời còn có chút chưa hoàn hồn lại, tối hôm qua hắn ở đây cả một đêm, dĩ nhiên không biết trong nhà này còn có một đứa nhỏ.
107 Quyển Quyển đang ngậm lấy núm vú cao su nghe được náo nhiệt, đột nhiên bị ba ba che lỗ tai, kinh ngạc "A" một tiếng, không ngừng mà lay động đầu nhỏ, làm thế nào cũng không bỏ được đầu ra khỏi tay ba ba.
108
"Tích ——! Tích ——!"
Thiết bị truyền tin phát ra tiếng vang dồn dập, trong phòng yên tĩnh hiện ra cực kỳ chói tai.
Đoan Trạch không hề liếc mắt nhìn một cái, nhíu mày tự mình đốt điếu thuốc.
109
Một bữa cơm qua đi, hai người lớn một đứa nhỏ ăn cực kỳ thỏa mãn.
Yến Thù Thanh từ sau khi rời trường quân đội cũng rất ít làm cơm, từ nhỏ đói bụng thành thói quen khiến anh cũng không hứng thú với chuyện ăn uống, một tháng uống dịch dinh dưỡng cũng không cảm thấy gì, thế nhưng rất ít nấu cơm không có nghĩa là không biết làm, nghĩ đến những ngày sau này sinh sống cùng Cận Hằng, ngày hôm nay anh lấy ra bản lĩnh giữ nhà của mình, làm ra những món ăn tinh xảo ngon miệng.
110
Ngày thứ hai, đến lúc Đoan Trạch mở mắt, ngoài cửa sổ đã sáng choang.
Hắn bị một trận buồn bực trong lòng làm cho tỉnh giấc, mở đôi mắt mơ mơ màng màng, thình lình nhìn thấy trên ngực một đứa nhỏ mập mạp nằm trên đó, thằng nhóc phình quai hàm, cái mông nhỏ tròn vo ngỏng lên, hướng hắn ngọt ngào nở nụ cười.
111 Từ nhà Đoan Trạch về nhà, cần phải đi ngang qua một đoạn đường cực kỳ hẻo lánh, vào lúc này đang là giữa trưa, mọi người đều ở nhà nghỉ ngơi cho nên không có ai ra đường.
112 "Ầm" một tiếng vang thật lớn, theo dự liệu đau đớn nhưng không có kéo tới, Yến Thù Thanh đột nhiên quay đầu lại, lập tức đối mặt đôi mắt mang theo mưa to gió lớn của Đoan Trạch.
113
Trong lúc Trần Lâm đẩy ra cửa lớn phòng bệnh, Yến Thù Thanh đã mở mắt ra.
Anh dựa vào ở trên giường, trên đầu cùng trên bả vai quấn băng gạc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ngoài cửa sổ, tựa hồ đã ngồi như vậy rất lâu.
114
Một ý nghĩ sai lầm, thường thường có thể thay đổi rất nhiều thứ.
Lại như Yến Thù Thanh ngày đó không thể bước ra cửa phòng bệnh, liền triệt để mất đi tin tức Cận Hằng.
115
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi anh tìm lý do đem Quyển Quyển giao cho Trần Lâm, liền đi đến sân bay.
Lần hành động này phi thường bí ẩn, không thể minh mục trương đảm đi chiếm hạm, cho nên anh ngụy trang thành du khách, xuyên một thân quần áo bình thường, trực tiếp mua vé leo lên phi thuyền dân dụng vận chuyển hành khách, thẳng đến Á Hi quốc xa xôi.
116 Lúc Yến Thù Thanh tỉnh lại, đầu choáng váng một trận, trong thân thể tựa hồ còn sót lại thuốc mê, làm cho toàn thân anh không nhấc lên một chút khí lực.
117 Diện mạo của Hàn Minh cùng với Trạch Long không có nửa điểm giống nhau, nếu như không phải chính miệng gã nói ra, căn bản không thể tin tưởng hai người chính là anh em ruột.
118
Đêm khuya, yên lặng như tờ.
Xa xa truyền đến tiếng bước chân, lúc này sau khi cửa lớn hoàn toàn phong toả mở ra, một người mang theo hòm thuốc đi vào, liếc mắt nhìn người nằm trong phòng, hướng người bên cạnh liếc mắt ra hiệu, "Cậu ta thế nào rồi?"
Người kia xì cười một tiếng, "Còn có thể như thế nào, vẫn luôn ngủ, lượng thuốc mê bơm vào cơ thể cậu ta lớn như vậy, nếu như có thể duy trì tỉnh táo, thì quả thực là thần tiên rồi.
119 Xuyên qua hành lang vòng tròn màu trắng, cửa lớn trước mắt "tích" một tiếng mở ra, người hầu ngoài cửa cung kính mà hành lễ, "Thủ lĩnh quân toạ chờ ngài đã lâu.
120
Trong phút chốc nhìn thấy Cận Hằng, cả người Yến Thù Thanh cứng tại chỗ.
Đã quá lâu anh chưa từng thấy gương mặt thật của Cận Hằng, lớp nguỵ trang mang theo vết sẹo tuy rằng từ lâu anh đã quen thuộc, tự động coi Đoan Trạch xem là một phần của Cận Hằng, thế nhưng khi nhìn thấy gương mặt nguyên bản của hắn đột nhiên không kịp chuẩn bị xuất hiện ở trước mặt anh như vậy, trong lòng anh vẫn là đau đớn giống như đột nhiên bị xé rách.