101 Câu lạc bộ Quách Viên, phòng bar trên tầng cao nhất. Duật Tôn đứng trước cửa sổ lớn sát đất, thành phố Bạch Sa về đêm chìm đắm trong bầu không khí an tường và yên tĩnh, nhà nhà rực rỡ ánh sáng, bóng tối ập xuống, giống như bàn tay to lớn vô hình quỷ dị của ác ma.
102 Mạch Sanh Tiêu nôn đến thất điên bát đảo, dạ dày bị đè ép hầu như đứng lên không nổi. Đào Thần đứng chắn trước người cô, không để cô nhìn thấy tội ác ở trước mắt.
103 Trên băng ghế, những mảnh vụn rơi xuống tán loạn, văng lên cả bức tường trắng. Phím đàn vài chỗ nhấp nhô, một số bộ phận đã rơi xuống bên chân. Mạch Sanh Tiêu lùi về phía sau, lưng tựa vào bức tường, dần dần, vô lực trượt người xuống.
104 Trong lòng Mạch Sanh Tiêu, Duật Tôn không bằng cầm thú, nên một phát nhấn chân ga vọt tới đâm vào Đào Thần như vậy, nhiều khả năng là y cố tình gây nên.
105 Mạch Sanh Tiêu mặc áo cưới do Thư Điềm chọn cho cô, xương quai xanh vừa khéo hiện ra, sau lưng, hai gò xương tỳ bà cũng thoắt ẩn thoắt hiện để lộ chiếc lưng trần gợi cảm đến mê người.
106 Editor: Fly Trần Beta: Khoai Môn Kem Mạch Sanh Tiêu chạy vô cùng nhanh, cô thật muốn chạy trốn tới một nơi mà mãi mãi sẽ không có Duật Tôn xuất hiện ở đó, cô mang giày cao gót, bị vấp phải một thứ gì đó, sau đó nặng nề ngã trên mặt đất xi măng.
107 Mạch Sanh Tiêu còn lại cái gì có để cho Duật Tôn tước đoạt? Đã không còn gì ngoại trừ sinh mạng này. "Sanh Tiêu, đã xảy ra chuyện gì sao?” Thư Điềm ân cần nói, lay lay cánh tay của cô.
108 Mạch Sanh Tiêu nhìn theo tầm mắt của y, dưới bóng đêm mù mịt, chỉ có thể nghe thấy âm thanh sóng biển đập vào mạn thuyền, nước biển ướt mặn vẩy ra đến trên mặt, giống như lưỡi dao sắc bén cắt vào da thịt mỏng manh của cô.
109 Đời người nếu là lúc mới gặp nhau, nếu như không phải hận đến thấu xương, cô cũng sẽ không đối xử với bản thân như vậy. Mạch Sanh Tiêu nắm chặt con dao gọt trái cây trong tay, trên người đau từng tấc, từng tấc lan tràn đến tận con tim, vết máu trên vai Duật Tôn bắn vào tay cô, theo miệng vết thương tùy ý chảy dài, Sanh Tiêu cảm giác cả bàn tay là chất lỏng màu đỏ sền sệt, cô nhìn vết thương của Duật Tôn trong nháy mắt sưng lên, máu chảy ào ạt, ngay chỗ bị đâm trúng đã thấy sắc máu đen ngưng tụ.
110 Máy điều hòa khiến toàn bộ gian phòng ấm áp dễ chịu vô cùng, hơn nữa, Ngự Cảnh Viên cũng có nắng ấm, nên cho dù đi chân không trên sàn nhà cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
111 Duật Tôn xanh mặt, mắt thấy gió thổi qua bãi cỏ, chưa kịp tới thì toàn bộ ảnh chụp cùng than cốc trộn bị lẫn cùng một chỗ. Duật Tôn ánh mắt phức tạp, nhìn chằm chằm vào bức ảnh khuôn mặt Mạch Sanh Tiêu bị cháy đi, trên khuôn mặt cười của cô là điều hắn không nhận ra, lúc đó cô thật lòng hạnh phúc, hắn lại cùng cô bở lỡ một bước.
112 Sắc mặt dì Hà thay đổi: "Không có gì, à, là Duật thiếu dặn lát nữa tôi gọi điện thoại đến cửa hàng thú cưng, bảo họ đem thức ăn của Hải Bối đến đây.
113 Dì Hà đóng cửa lại, trở về phòng khách. Mạch Sanh Tiêu nâng hai con mắt lên, nhìn chằm chằm vào dì Hà mà không hề chớp mắt. "Sanh Tiêu, cậu cũng đừng nóng vội, trước mắt chưa tìm thấy thi thể, thì chúng ta còn có hy vọng.
114 Hắn không thể nhớ rõ, Mạch Sanh Tiêu đối với hắn cười như vậy, là vào lúc nào. Duật Tôn đi đến sau lưng Sanh Tiêu, trong phòng điều hòa mở ra, tại cửa sổ thủy tinh còn đọng lại một tầng hơi nước.
115 Dì Hà vội vàng đem sủi cảo bỏ xuống: "Sanh Tiêu, làm sao vậy?” Mạch Sanh Tiêu cũng không nôn ra nữa, dì Hà đỡ cô ngồi trở lại ghế sô pha: "Để tôi đi lấy cho cô ly nước.
116 Mạch Sanh Tiêu đầu óc trống rỗng. Cô hoàn toàn nghĩ không ra được phải phản ứng thế nào, đứa bé này, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô. Sanh Tiêu khom lưng, tát nước lạnh vào mặt mình, cô cùng Duật, chỉ vỏn vẹn có một lần này, lại thật sự có con.
117 Khi Duật Tôn trở về, Mạch Sanh Tiêu nằm ở trên giường, giống như ngủ thiếp đi. Ga giường cùng đệm giường cô đều đã thay, lúc trước tắm nước đọng còn chưa khô hết, Mạch Sanh Tiêu cả người khó chịu rút mình vào trong chăn, đầu cô đau như muốn nứt, trong người một hồi lạnh một hồi nóng, cực kỳ khó chịu.
118 Duật Tôn trong cổ họng nhức mỏi, hắn nhìn qua gò má của Sanh Tiêu, cô ít nhất cũng không nói, cô hy vọng trong đời cô, ngay từ đầu không gặp qua hắn.
119 "Anh đáp ứng không?” Mạch Sanh Tiêu hỏi. Duật Tôn tầm mắt hướng xuống, nhìn qua cái bụng bằng phẳng cô, hắn thật lâu cũng không trả lời. Duật Tôn chưa từng nghĩ đến qua, một đứa trẻ chưa được sinh ra lại có thể đem cho hắn niềm vui lớn như vậy, hắn thậm chí còn nghĩ tới sẽ buông bỏ tất cả chỉ cần có Sanh Tiêu, hắn muốn làm cho cô giống như những phụ nữ bình thường khác, nhưng lại không nghĩ đến, Mạch Sanh Tiêu ngay cả cơ hội đó cũng không cho hắn.
120 Thư Điềm đi vào Ngự Cảnh Vườn, Mạch Sanh Tiêu khẩu vị không tốt, nhưng cô mỗi bữa cũng sẽ ăn cơm, dù là ăn mấy miếng, cũng phải cố nuốt xuống. Thư Điềm với dì Hà cùng chào hỏi nhau, rồi đổi giày đi vào nhà.
Thể loại: Xuyên Không, Đô Thị, Khoa Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 23