141 Khóe miệng Alice kéo nhẹ lên, cho dù cô đã dự liệu tốt cho lúc đối mặt, nhưng vẫn không tự nhiên như ý muốn. Cô khẽ nâng cằm lên, trong miệng thiếu chút nữa đã thốt lên tên của hắn nhưng đã kịp ngậm chặt lại.
142 Cánh mũi của Sanh Tiêu nghe được mùi hương, đúng là đêm đó Duật Tôn đã mang về. Bôn Bôn nằm ở trên vai Mạch Sanh Tiêu, bé con bĩu môi, nước miếng nhiễu ra dính lên chiếc áo thun cao cấp màu xanh nhạt của cô.
143 Alice cầm ống tiêm trong tay run rẩy. Mạch Sanh Tiêu ngủ được rất trầm, có thể nghe thấy cô ấy hít thở đều đều. Tầm mắt của Alice không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào hai vết sẹo trên tay của Sanh Tiêu.
144 Mạch Sanh Tiêu ngơ ngác chưa kịp phản ứng thì thân thể đã bị hắn kéo trở về. Bởi vì lực kéo theo quán tính nên Sanh Tiêu đã ngã vào lòng của người đàn ông, cô duỗi hai tay ra, đem hai người đẩy ra xa vài bước.
145 "Alice, ngồi đi! " Mạch Sanh Tiêu bất chấp ngây ngốc của cô ấy, vội vàng dắt lấy cánh tay của cô ta. Alice bị gượng ép kéo vào trong chỗ ngồi, hai chân mới vừa đặt xuống, toàn thân còn chưa kịp thả lỏng đã cảm giác được dưới đáy bàn, chân phải bị một lực đạo chạm vào.
146 Trong xưởng, mọi người đều sững sờ. Người nhân viên bị đá ngã nhào, lưng đập vào lốp xe, hai con mắt bị hù dọa nhìn trân trối. Chiếc khăn quàng cổ mà Mạch Sanh Tiêu đan cho hắn nằm ở bên cạnh bánh xe, bị vấy bẩn không còn phân biệt được nó vốn có màu gì.
147 Duật Tôn thần sắc bình tĩnh, dường như không đếm xỉa đến. Người đàn ông khuôn mặt sáng sủa nhưng nụ cười lạnh lùng lại hàm chứa ớn lạnh và âm lãnh vô cùng.
148 Trong lòng Alice, cô chỉ quan tâm đến Duật Tôn. Hắn không biết rõ thế lực của Duật Tôn đến tột cùng là lớn mạnh đến đâu. Nhưng cô lại biết lực lượng sát thủ của căn cứ, từ trước đến nay bọn họ muốn mạng của người nào thì hiếm ai có thể thoát được.
149 Trong phòng ngủ, ánh sáng đèn nhỏ màu vàng quất khô héo bao trùm lên đôi vai vạm vỡ của người đàn ông. Sanh Tiêu áp sát mặt lên gối đầu, nước mắt không ngừng tuôn ra, nóng hổi, từng nhát cắt lên những vết thương chồng chất và trái tim mệt mỏi đến vô lực của cô.
150 Mạch Sanh Tiêu không còn cảm thấy video này khôi hài ở chỗ nào nữa. Duật Tôn nâng chân lên, đôi chân thon dài hữu lực trong chiếc quần màu trắng, hắn nửa người trên mặc chiếc áo thun cùng màu.
151 Đôi môi Mạch Sanh Tiêu cong lên ý cười, cố gắng nhịn xuống. Cô đã được chứng kiến lời nói ác độc của người đàn ông, cũng không dừng lại ở một lần bị hắn chận đến nửa câu cũng nói không ra.
152 Dáng vẻ Duật Tôn quá mức kinh hãi, sát khí trong mắt ngập tràn bao trùm cả khuôn mặt. Sanh Tiêu lao ra không chút nghĩ ngợi, cô sải bước chạy ra hành lang, trông thấy Duật Tôn bước vội vào thư phòng.
153 Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đôi mắt của người đàn ông, một hồi lâu cũng không mở miệng. Điện thoại trong tay vang lên. Ngừng lại. Bây giờ lại một lần nữa như đòi mạng mà vang lên.
154 Nhiều xe như vậy, Mạch Sanh Tiêu lập tức cảm giác được sự không phù hợp. Trong lòng cô cả kinh, ngừng xe lại bên đường. Cùng lúc đó, mười mấy chiếc xe đi theo phía sau cũng dừng lại, một chiếc nhanh chóng lái đến bên trái của cô, người đàn ông trong ghế lái phụ lập tức xuống xe, mở cửa xe của Sanh Tiêu ra: "Phu nhân, xin ngài theo chúng tôi trở về.
155 Lôi Lạc lấy ra miếng bông thấm, vết máu đã khô bị rượu cồn kích thích được lau sạch sẽ. Dạ Thần trên mặt vẫn còn chảy máu, chỗ này vết thương rất sâu, ở chỗ gò má của hắn, phần da lân cận đều sưng đỏ theo.
156 Sanh Tiêu nắm chặt lấy cửa xe, nước mắt nghiền nát tuôn rơi. Tầm mắt Dạ Thần liếc về phía kính chiếu hậu, đoàn xe bị vây hãm bởi dầu nhớt không cách nào đi về phía trước, không ít kẻ cầm súng chạy bộ theo.
157 "Không. . . . . . . . . . . ” Mạch Sanh Tiêu không chút nghĩ ngợi mà lao đến, vấp ngã trên mặt đất ngột ngạt khiến cho cô quỳ rạp một hồi lâu không dậy được.
158 Đang lúc Mạch Sanh Tiêu cắn chặt, mùi máu tươi dần dần cảm nhận được rõ hơn. Cô buông ra, chứng kiến nơi cổ áo của người đàn ông có một hàng dấu răng đỏ máu.
159 Mùa đông vừa mới bắt đầu. Bầu trời bay đầy bông tuyết như lông ngỗng nhẹ nhàng. Không khí lạnh buốt xương, bầu trời hiện ra sắc xanh thẳm, những ngày thế này được ở nhà, trốn trong phòng bật máy điều hòa là thoải mái nhất.
160 Nơi đây là một luyện ngục thế nào? Trong một gian phòng lớn, không phải là để ở mà là nơi chứa đầy trẻ con không sai biệt với tuổi của cậu bé nhiều lắm.