81 Buổi chiều Mạch Tương Tư không có việc gì để làm, liền cùng dì Hà ở trong bếp bao rất nhiều sủi cảo. Dì Hà nói rằng Tương Tư ở ngoài một mình cũng rất ít khi nấu cơm, phần lớn sau đó đều mua sủi cảo đông lạnh, cho nên dì hà mua thịt và cải trắng, định bao một ít mang tới cho ả để trong tủ lạnh.
82 Mạch Sanh Tiêu đứng ở trước khu nhà không ngừng do do dự, dì Hà đẩy cô, “Đã muốn kết hôn thiệp cưới này phải đưa ra. ” “Chị cháu ở nhà?” “Hẳn là vậy, hôm nay là cuối tuần mà.
83 Duật Tôn lông mày khẽ động đậy, đôi mắt sâu thẳm khẽ lười biếng mở ra, bên trong giấu không nổi sự ủ rũ. ” Lén lút cái gì thế?” “Tôn, anh còn mệt không?” Mạch Sanh Tiêu thử thay đổi cách xưng hô với hắn, thân mật như vậy, cô không quen nên xấu hổ kéo chăn lên, che kín mặt của mình, bộ dáng thẹn thùng không thôi, người đàn ông bỗng khựng lại vì động tác của cô, “Thật là dễ nghe, gọi lại một lần nữa đi.
84 Mạch Sanh Tiêu nghe thấy tiếng bước chân, cũng không ngẩng đầu, đặt lọ thuộc lại trên tủ đầu giường. Duật Tôn ngồi xuống bên cạnh cô: “Lấy được bằng tốt nghiệp rồi?” “Vâng.
85 Mạc Y thấy y không thèm chú ý nhiều đến mình, trong lòng dường như khó chịu. Cô ta vẫn muốn giải thích với Duật Tôn, cô ta chỉ là thấy y rất quen, cũng không phải như những cô gái khác muốn nhân cơ hội nịnh nọt.
86 Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt khiến cô hoảng sợ. “Sanh Tiêu. ” Mạch Sanh Tiêu trong lòng căng thẳng: “Dạ?” “A Nguyên chết rồi. ” Cô quá sợ hãi, cũng mơ hồ biết đến người đàn ông tên là A Nguyên đã vài lần tới Hoàng Duệ Ấn Tượng: “Sao có thể như vậy?” “Là tối qua ở khu Đại Học phía bắc thành phố xảy ra chuyện.
87 Sanh Tiêu thầm nghĩ rằng, nhất định là Duật Tôn đã đồng ý giúp cô, giúp Mạch Tương Tư. Cô biết, như vậy đối với Duật Tôn mà nói không phải chuyện dễ dàng, trong lòng Mạch Sanh Tiêu cũng chưa buông lỏng được bao nhiêu, luôn cảm thấy có thứ gì đè nặng.
88 Khi Duật Tôn trở về thì đã khuya, dì Hà nghe thấy tiếng động liền từ trong phòng đi ra: “Duật thiếu đã về. ” Duật Tôn đứng dậy đi thẳng đến chỗ cầu thang: “Cô ấy ở trên đó?” “Đúng vậy.
89 Mạc Y nơm nớp lo sợ đi vào: “Xin hỏi, phòng bar hạng nhất ở chỗ nào?” Người bị hỏi vừa vặn là quản lý, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo bằng ren thiết kế kiểu lá sen: “Cô đến tìm anh Lý?” Mạc Y không biết, nhưng ông ta ngồi ở trong phòng bar hạng nhất thì chắc là đúng rồi, cô ta gật đầu.
90 Mạch Sanh Tiêu ôm chặt chăn, xoay người. Vườn hoa bên trong biệt thự, đèn sáng trưng, cột đèn chiếu lên tán cây xanh mướt, dường như có thể nhìn thấy một bóng người vội vàng đi qua.
91 Y lại cả đêm không về. Đã ba ngày, Mạch Sanh Tiêu không thấy Duật Tôn trở lại. Cô ôm gối ngồi ở trên ghế salon, mùa thu đến, bên trong vườn hoa cao quý, nhưng cũng dần dần héo tàn.
92 Khi Sanh Tiêu tỉnh lại, trước mắt toàn là một màu trắng. Tường trắng, phòng bệnh màu trắng, bác sĩ và y tá mặc quần áo màu trắng. Cô cảm thấy mắt chói lóa, nhấc tay lên, mới cảm thấy cổ tay càng đau đớn hơn.
93 Trong phòng ngủ có một chiếc TV 21 inch, là chủ nhà ượn, Sanh Tiêu mới đi làm được 10 ngày, 5000 tệ còn lại lúc trước cũng đã dùng làm tiền thế chấp để thuê nhà, hơn nữa phải mua sắm một số thứ, nên chẳng còn được bao nhiêu.
94 Mạch Sanh Tiêu vừa đi đến hành lang đã nhìn thấy Đào Thần mặc một chiếc áo len màu xanh ngọc đang đứng đợi ở cửa. "Sanh Tiêu, em đi đâu vậy?” Sanh Tiêu cúi thấp đầu: "Em đi ra ngoài có chút việc.
95 Đầu ngón tay Duật Tôn nhẹ lướt, tiếng đàn bay bổng lách vào từng ngóc ngách trong Hoàng Duệ Ấn Tượng, ánh trăng đêm Giao thừa bị khói bụi của pháo hoa nhuốm thành một màu đỏ, rọi lên bóng lưng thẳng tắp của Duật Tôn, càng làm tăng lên sự cô độc.
96 Đào thần giẫm phải đinh nên vài ngày sau đều đi khập khiễng. Mạch Sanh Tiêu lúc trở về thường dùng đá chườm lạnh cho anh, vì thế mà ngày hôm sau liền chuyển biến tốt.
97 Editor: Hạ Phong Post: Khoai Môn Kem Thư Điềm và Mạch Sanh Tiêu cùng nằm trên chiếc giường nhỏ một mét hai, buổi sáng tính lại, cả người tê cứng, tấm chăn mỏng suýt chút nữa thì rơi xuống đất.
98 Mạc Y đứng ở cửa trường học, từ ngày sau khi bị Hải Bối cắn đến nay, cô ta cũng chưa hề nhìn thấy Duật Tôn. Cô ta lúc ấy trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng, chỉ nhận được một câu của dì Hà, Duật Tôn vừa rời khỏi … Mỗi ngày Mạc Y ở Hoa Nhân chờ điện thoại của Duật Tôn, dường như người đàn ông đó bắt đầu cảm thấy chán ghét cô ta, cũng không thấy tìm cô ta nữa.
99 Duật Tôn nheo nheo đôi mắt hoa đào hẹp dài. Thần sắc như vậy, y chưa bao giờ thấy qua trên khuôn mặt của Mạch Sanh Tiêu. Tóc cô rất ngắn, tuy đã quen nhìn thấy bộ dáng của cô lúc tóc dài, nhưng Duật Tôn không thể không nói, bộ dạng này của Sanh Tiêu nhìn cũng rất xinh đẹp.
100 Duật Tôn xé rách dây đồng hồ, động tác mơ hồ chạm đến miệng vết thương của Sanh Tiêu, cô không ngăn cản được, chỉ đành khàn giọng kêu gào: "Anh muốn xem phải không? Được, tôi cho anh xem, tôi cho anh xem! " ******************* Duật Tôn không nghĩ tới cô lại phản ứng kịch liệt như thế.