61 Cố Tiêu Tây lắc đầu, dù cô nàng có ngu ngốc đến mức nào cũng hiểu được chứa trong chén chẳng phải thứ tốt đẹp gì. “Không, tôi không uống. ”“Đừng sợ, không chết được đâu.
62 Cố Tiêu Tây bị Tô Nhu kéo đi, trên đường lòng cô ta lo lắng cho Nghiêm Trạm Thanh liền gọi điện cho bạn thân Quyên Quyên của mình. Đi được nửa đường Tô Nhu giao Cố Tiêu Tây cho Quyên Quyên, còn minh thì vội vàng đến bệnh viện Nhất Phụ.
63 Duật Tôn tắt điện thoại, thẳng đến sáng sớm ngày thứ hai mới mở máy. Mạch Sanh Tiêu ghé vào trên mặt bàn, cơ hồ đã mất nửa cái mạng. Tên kia cảnh sát đem kéo cô đến, để cô dựa vào lưng ghế phía sau, lại đem bóng đèn công suất lớn chiếu thẳng vào mặt của cô.
64 Sanh Tiêu chưa bao giờ mệt mỏi như vậy, từ đầu tới cuối vẫn duy trì một tư thế ngủ, cánh tay bị đè đến nhức nhối nhưng vẫn không hề xoay người. Cô yếu ớt quá, lúc Duật Tôn bón cho cô chút nước cháo, ngay cả sức mở miệng cũng không có, cứ bón vào lại trào ra, một mực nhắm mắt im lìm.
65 "Thì ra là vậy, con người khi tiếp xúc với luồng ánh sáng mạnh trong khoảng thời gian dài, đừng nói là đôi mắt, mà ngay cả tinh thần cũng sẽ tổn thương.
66 “Sanh Tiêu, chị rất lo cho em nên tới xem thế nào. ”Ánh mắt Duật Tôn liếc qua đống hành lý dưới chân Thư Điềm, hừ, xem thế nào mà lại mang hết đồ đạc tới đây thế kia à? “Chị à, em thật sự không bị sao đâu, chị nhìn này, chẳng phải em vẫn lành lặn ngồi ở đây sao?”“Chị Tương Tư lo lắm, đáng nhẽ muộn thế này thì không nên tới đây.
67 Hôm nay, ông Nghiêm vẫn đi làm như mọi khi, còn bà Nghiêm lại không tới bệnh viện, tối hôm qua, Tô Nhu nghe bà ta bảo rằng sẽ tới chùa thắp hương cầu Phật, xin cho Nghiêm Trạm Thanh sớm tỉnh lại.
68 Cố Tiêu Tây rất hâm mộ Mạch Sanh Tiêu, cô ấy vẫn nhớ những lời Duật Tôn từng nói với mình, câu nói đó, tàn nhẫn đến mức Cố Tiêu Tây không muốn nghĩ về nó nữa.
69 Tiếng tút tút vọng lại từ đầu dây bên kia, rất lâu sau Sanh Tiêu mới gập điện thoại lại. Cô cầm lấy điều khiển bên cạnh, tắt máy điều hòa. Dù vậy, hai vai cô vẫn run lên vì lạnh.
70 Sanh Tiêu mở mắt ra hỏi lại “Thật sao?”Cô đã muốn tới biển từ rất lâu rồi, mỗi lần trên tivi chiếu nhưng hình ảnh về biển đều khiến lòng cô xao xuyến.
71 Dì Hà đã rất quen thuộc với cách nói chuyện của Duật Tôn. "Dì Hà, hai người họ về chưa? Chúng ta tới bệnh viện trước đi. "Xe taxi dừng ở ven đường, dì Hà cố hết sức đỡ Tương Tư lên ghế sau ngồi, bà thở hổn hển cùng vào xe theo, "Duật thiếu bảo dì đưa cháu đến bệnh viện, hai người ấy chắc giờ này lên đến máy bay rồi.
72 Trở lại khách sạn, Sanh Tiêu tắm rửa đi ra ngoài, trong phòng yên tĩnh, một âm thanh nhỏ đều không có. ” Duật Tôn, anh ở đâu?”“Tôi ở sân thượng. ”Cô mò mẫm đi ra ngoài, vừa tới sân thượng, đã sộc lên mùi thuốc.
73 Dì Hà vội buông công việc trong tay ra đón tiếp, “Mạch tiểu thư. ”Bà vội đi qua Sanh Tiêu hướng về Duật Tôn, đem hành lý chuyển vào nhà. Dì Hà sắc mặt hình như có cái gì không đúng, nhưng Mạch Sanh Tiêu không nhìn thấy, dì Hà cứ nhìn về phía Duật Tôn, cũng không dám nói thêm đi ều gì, liền mang theo một số thứ đi vào phòng khách.
74 Căn Phòng của Mạch tương tư cũng khá lớn, nhưng lại đầy khí lạnh. Dì Hà hỗ trợ đem Tương tư đẩy vào phòng tắm, trong bồn tắm đổ đầy nước, Sanh Tiêu ngồi ở sau lưng Tương tư, đem từng gáo nước ấm ấp dội lên sau lưng Tương Tư, “Chị, đau không?”Mạch tương tư bị thương đầy mình, vừa cử động, càng đau nhức hơnHai tay ả ôm bả vai khóc nấc lên, Sanh Tiêu chóp mũi chua xót khó chịu, “Chị, thực xin lỗi.
75 Mạch tương tư cắn chặt răng, một tay cầm thật chặt Sanh Tiêu. Dì Hà nhíu chặt lông mày, ánh mắt không khỏi hướng về Tương tư. “dì Hà, bà nhìn tôi như vậy là có ý tứ gì, bà cũng không tin tưởng tôi?” Mạch tương tư hướng về phía bà quát.
76 Cô nhẹ nhàng ngồi xuống cùng Duật Tôn. “Nghiêm Trạm Thanh, anh ta tỉnh rồi sao?” “Vâng, em cũng là hôm nay mới biết được. ” “Anh ta tới làm cái gì?” Duật Tôn thuận miệng hỏi.
77 Duật Tôn đi tới trước mặt cô: “Sanh Tiêu?” Vẻ mặt Tương Tư căng thẳng, hai mắt né tránh, “Nó…nó, đi ra ngoài…” Duật Tôn nhíu mày: “Hai mắt cô ấy không nhìn thấy gì thì có thể đi đâu?” Mạch Tương Tư sợ hãi cũi thấp đầu, Duật Tôn thấy thế, trong lòng càng cảm thấy chán ghét hơn: “Cô không nghe thấy lời tôi nói sao?” “Đi…” Duật Tôn lướt qua người ả đi vào phòng bếp, định hỏi dì Hà, Mạch Tương Tư vội vươn tay giữ chặt góc áo hắn: “Nó tới Starbucks.
78 Editor: Hạ Phong Thấy cô yên lặng không nói lời nào, Mạch Tương Tư không khỏi cảm thấy khẩn trương. “Sanh Tiêu, hay là em không tin chị?” “Chị…” Mạch Sanh Tiêu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trước mắt, lại như thế nào cũng không nói nổi ra lời.
79 Người đàn ông duỗi thẳng cánh tay đặt trên đỉnh đầu của ả. Hắn cách ả rất gần, Mạch tương tư chỉ cảm thấy mùi nước hoa trên người Duật Tôn rất đặc biệt cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt, giống như một mê cung mê mị, ở trước trước mặt, không gì phá nổi.
80 Mạch Tương Tư từ trong phòng đi ra, dì Hà giúp ả mang hành lý, hai mắt Sanh Tiêu cụp xuống, ánh mắt không nhìn Tương Tư. Mạch Tương Tư nhìn Duật Tôn đang ngồi trên salon, ả nắm lấy túi, đóng cửa phòng đằng sau lại.