1 Ban đêm, ngọn đèn đường bậc lên, dưới ánh đèn nê ông đủ mọi màu sắc càng làm cho thành thị như được phủ kín một tầng sắc màu mông lung mờ ảo, chứa đựng hơi thở mập mờ bất an.
2 Tháng sáu, giữa hè, cái nóng như thiêu đốt làm ọi thứ thêm khó chịu, trên những tàng cây nhiều tiếng kêu to, một tiếng cao hơn một tiếng. . . Ở ngọn cây cao rậm rạp xanh um không nhúc nhích, nhưng dưới đường cái người đi trên đường trên sông qua lại không dứt, hương xa bảo mã như nước chảy, người bán hàng rong, tiếng rao hàng thanh lảnh vang lên, cảnh tượng náo nhiệt phồn vinh đồng nhất, cũng không có bởi vì cái nóng của mùa hạ, mà có chút giảm thiểu, ngược lại càng có nhiều cậu ấm phong lưu nhìn chằm chằm nơi tầm hoa vấn liễu.
3 "Đánh bất tỉnh, " Mộc Thanh Dao đưa tay sờ một chút cái ót, thảo nào lại đau như vậy, nguyên lai là bị người đánh, bất quá cái vương gia gì đó thế mà đi đánh một nữ nhân, xem ra không phải là cái thứ tốt gì, lần sau nếu để cho nàng gặp phải, tuyệt đối sẽ không cho hắn sống dễ chịu, ánh mắt Mộc Thanh Dao u ám đi xuống.
4 Trong đầu Mộc Thanh Dao hiện ra một ít hình ảnh mỹ nam, nói là mỹ nam, nhưng suýt chút nữa làm cho nàng ói ra, rõ ràng là khủng long, vậy mà nói là mỹ nam, đối với con mắt thẩm mỹ của chủ thể, nàng thực sự không dám tưởng tượng, thật là đủ thấp kém.
5 Trong mộc phủ này, mẫu tử Mộc Thanh Hương thường xuyên bị phòng lớn khi dễ, ngay cả năng lực phản kháng cũng không có, vì thế Mộc Thanh Dao thường ngày cũng không cùng nàng thân cận, tuy rằng vị nhị tỷ này tựa hồ rất quan tâm nàng, nhưng Mộc Thanh Dao không cần quan tâm như vậy.
6 Huyền Nguyệt quốc hoàng cung, kiến trúc hoa lệ, hùng vĩ uy vũ, lầu các to lớn sắp hàng theo một trật tự, mái ngói hiên nhà tầng tầng lớp lớp, phía trên mái hiên treo linh phong bằng đồng, bên dưới là bốn cây cột cao to đứng sừng sững, chạm long khắc phượng, sơn nước màu đỏ hồng, trắng bạch, tương ứng hài hòa, dưới ánh mặt trời nhìn như một bức tranh tinh mỹ tuyệt tác.
7 Liễu Thiên Mộ nghe xong hoàng thượng nói, trên mặt hiện lên ý cười nhẹ nhàng xem như là tuyển tú đi, hắn giơ lên thủy tinh cầu trong tay: "Có cái này đây? Hoàng thượng cho đòi nữ nhi của Mộc thừa tướng tiến cung, Chúng ta có thể dùng cái này kiểm tra nữ nhi của hắn, ai mới là mệnh định hoàng hậu của hoàng thượng ?""Mệnh định hoàng hậu?"Mộ Dung Lưu Tôn nở nụ cười, nghiền ngẫm, mang theo ý nghĩa làm cho người ta thấy khinh thường: "Đúng, người đến.
8 Buổi tối, trăng non lưỡi liềm. Ánh trăng như nước chiếu sáng mỗi ngõ ngách trong phủ thừa tướng, gió nhẹ thổi lên, trong vườn, hoa năm màu đua nở, xá tử thiên hồng, từng trận mùi thơm nồng nặc bao phủ cả tòa phủ đệ.
9 Mộc phủ, diện tích rộng, phân bố đều, hành lang gấp khúc uyển chuyển kéo dài, xen kẽ đến mỗi ngõ ngách, cầu nhỏ nước chảy, núi đá cùng cây cối an bài tự động, kỳ hoa dị thảo phân bố khắp nơi, trong không khí trận trận thơm ngát.
10 Mộc Ngân vừa nghe thánh chỉ tới, lập tức dẫn toàn gia đứng dậy, phân phó hạ nhân đem cái bàn dọn dẹp xuống, lại lệnh quản sự đi đem công công mời vào.
11 Đêm càng về khuya, ánh trăng trôi dần về phía tây. Một tòa phủ đệ hoa lệ, bị bao phủ bởi một tầng sương mù của trời chiều chạng vạng, một đạo hắc ảnh nhanh như tia chớp xuyên qua mái đình, nháy mắt mất đi hình bóng.
12 Chính sảnh, phía trên thảm thêu bức mẫu đơn đồ, lúc này bày biện thành hàng đủ loại vải vóc, đủ mọi màu sắc, sặc sỡ loá mắt. Ngoại trừ vải vóc, còn có hai danh sư của Nghê Vân phường,vẻ mặt mỉm cười đứng ở một bên, chờ người Mộc phủ chọn vải vóc.
13 Trước cửa Mộc phủ, một chiếc Bát Bảo hoa lệ, bốn gốc xe ngựa khảm nạm Hồng Bảo Thạch, đang đợi bên cạnh xe là một xa phu trên ba mươi tuổi, vừa nhìn thấy Mộc Thanh Dao cùng Mai Tâm còn có Lục nhi, động tác linh hoạt nhảy xuống, cung kính cúi đầu: "Tam tiểu thư?"Nghe nói tam tiểu thư xinh đẹp như hoa.
14 Ánh dương quang tà tà chiếu xuống, bao phủ toàn bộ vùng đất, Mộc Thanh Dao một tay đỡ cửa xe, một chân đã đạp lên xe ngựa, xoay mình nghe được phía sau thanh âm từ tính trầm thấp, không khỏi dừng lại động tác, tư thái ưu nhã thu tay lại, mắt híp lại thu hút, trong con ngươi hiện lên những ám nhọn băng lạnh, nhìn về phía nam tử xuất sắc mặc bạch y thắng tuyết.
15 Binh bộ thị lang cùng Phủ doãn hai người này chức quan so sánh cùng thừa tướng, thực sự là khác nhau một trời một vực, vì thế hai người kia tựa như thiên lôi của Sở Thiển Dực sai đâu đánh đó, lúc này thấy Sở Thiển Dực nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, Phủ Doãn công tử kỳ quái quay lại.
16 Lầu hai nhã giữa, cửa bị đẩy ra, Mộ Dung Lưu Chiêu thân hình vừa hiện, vốn có ba nam nhân đang ngồi, một giật mình, hai cái khác trực tiếp đứng lên, đi ra để lại vị trí đó, tất nhiên là công tử Binh bộ thị lang cùng công tử Phủ Doãn, nơi có mặt vương gia, không có chỗ ngồi cho bọn họ.
17 Mộc Thanh Dao không nghĩ tới Sở Thiển Dực lại đột nhiên động thủ, cổ tay vừa chuyển, nội lực ngưng tụ thoát khỏi sự nắm giữ của hắn, nếu người này muốn động thủ, vừa lúc mình muốn thử xem nội lực của bản thân rốt cuộc đạt tới trình độ nào, là bình thường như mọi người, hay là cao thủ đứng đầu.
18 Ba ngày sau, trời sáng sủa, trời trong nắng ấm. Sáng sớm, hậu viện mộc phủ nhiều thanh âm ầm ỹ, một giọng nói cao thanh âm vang vọng, đang ngủ say Mộc Thanh Dao tức giận kêu rên, hôm nay nàng muốn lười một chút, không muốn quản chuyện những người đó đang làm, thế nhưng ông trời đúng là không muốn cho người ta an nhàn mà, làm cho nàng cố gắng cỡ nào cũng ngủ không ngon, thuận tay nắm lấy một cái gối đầu bằng tơ lụa tự che đầu mình, đáng tiếc thanh âm kia vẫn cuồn cuộn không ngừng truyền vào tai, Mộc Thanh Dao tức giận xoay người ngồi xuống, lạnh lùng trừng mắt ngoài cửa.
19 Mộc Thanh Dao không nhanh không chậm tiêu sái bước lên thềm đá, tiểu nha đầu gác ở trước cửa không dám chậm trễ, rất nhanh vén rèm lên, mời tam tiểu thư đi vào.
20 Bên trong thượng thư phòng, kẻ đang nằm nghiêng trên trường kỷ cả người giống như biếng nhác, đương nhiên là Huyền đế Mộ Dung Lưu Tôn. . . . . Bên dưới bày hai cái ghế, chia làm cho hai người ngồi, một là sư huynh hoàng thượng Liễu Thiên Mộ, người còn lại là Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu, Liễu Thiên Mộ trong tay đang chơi thủy tinh cầu, hắn đang suy nghĩ, quả cầu nho nhỏ này thật có thể nhận ra quý nhân được định trước của hoàng thượng sao? Hay là kỳ thực sư phụ chỉ đang lừa hắn thôi?Mà một bên Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu hai tay ôm trước ngực, hai mắt khẻ nhắm lại đang ngồi xuống, quanh thân băng hàn, làm người ta cách xa ngàn dặm, trên gương mặt tuấn mỹ kia cùng hoàng thượng có ba phần tương tự, rồi lại lại như giống nhau vô tận.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Võng Du
Số chương: 24