161 Duật Tôn vừa kể xong câu chuyện thì nghe được Mạch Sanh Tiêu trong miệng phát ra tiếng bi thương nghẹn ngào. Bàn tay anh vỗ nhẹ bả vai Sanh Tiêu, anh muốn dùng hành động này để nói cho cô biết: Không có gì, đều đã qua rồi.
162 Mạch Sanh Tiêu đứng dậy, hai chân trần đi về phía cửa sân thượng, một dải nắng vàng chiếu vào bên trái gương mặt nhẵn mịn của cô. Dạ Thần đợi không được câu trả lời, chỉ biết là Sanh Tiêu đang lo lắng.
163 Mười ngón tay của Mạch Sanh Tiêu bám vào song sắt thô cứng. Dường như cảm nhận được có gì đó thay đổi, Duật Tôn trước kia cúi thấp đầu, bây giờ đã ngẩng lên.
164 Mạch Sanh Tiêu trên dọc đường đi luôn bị Lôi Lạc xô đẩy về phía trước. Lôi Lạc mắt lộ ra hung hãn, cô không hoài nghi, nếu như hiện tại chỉ còn dư lại hai người bọn họ thì hắn thật sự sẽ bắn một phát súng giết chết cô vì những hành động vừa rồi.
165 Mạch Sanh Tiêu nằm ở trên giường không thể động đậy được. Lôi Lạc hùng hùng hổ hổ, bàn tay bắt đầu muốn xé y phục của cô ra. "Thả ta ra, tên hỗn đản này! " "Cô mắng nữa đi, mắng nữa đợi một chút ta cho cô không mở miệng được.
166 Sanh Tiêu nhớ thương Duật Tôn. Cô rõ ràng hiểu được Duật Tôn cả đời không thể nào để cho Dạ Thần hành hạ như vậy, hoặc là, Dạ Thần giết hết cả nhà bọn họ, hoặc là, Duật Tôn đi ra giết chết Dạ Thần.
167 Sanh Tiêu cản ở trước cửa, sợ Dạ Thần đi vào, lại sợ người ở bên trong đột nhiên có phản ứng gì đó. Lúc này vô cùng cấp bách, cô vội lôi kéo Dạ Thần ra khỏi nơi này.
168 Mạch Sanh Tiêu nghe được tiếng khẽ nguyền rủa. Khăn bàn bị người đàn ông vung tay một cái, phần vải của khăn bàn tạo thành gió thổi nhào vào mặt Sanh Tiêu, cô nín thở ngưng thần, nghe được tiếng bước chân dường như đang bước ra xa.
169 ----- Mạch Sanh Tiêu dựa vào vai của Duật Tôn, Bôn Bôn ngủ ở trong lòng của anh, không biết mơ thấy gì mà phá lệ cười thật ngọt ngào. Ánh mắt của Sanh Tiêu nhìn chằm chằm vào một chỗ, sau một lát mới ngẩng đầu nhìn về gò má của Duật Tôn.
170 "Ăn đậu hũ": để hình dung việc động chạm sờ mó thân thể người khác với mục đích không trong sáng cho lắm. --- Ngay cả quá khứ đào hoa ong bướm của anh mà bọn họ đều đã tra tường tận rõ ràng, xem ra đích xác là có chuẩn bị mà đến.
171 ---- Mạch Sanh Tiêu sáng sớm đã tỉnh dậy, mới phát giác tướng ngủ của chính mình thật xấu. Cô như con bạch tuộc tám chân dường như bám lấy người của Duật Tôn.
172 Đốt ngón tay của Duật Tôn bởi vì dùng sức mà rung động kẽo kẹt. Một tay anh lôi Viên Sơn Hùng tới trước mặt: "Lập lại lần nữa. ” "Duật lão gia còn sống, cậu thả tôi một mạng, tôi đây liền dẫn cậu đi gặp ông ấy.
173 Hai mắt Duật Tôn nhìn chằm chằm vào rào chắn bị sập kia, ánh mắt của anh hướng về xa xăm, trong lòng một hồi nhẹ nhõm, rồi lại một hồi căng thẳng đến khó hiểu.
174 Sanh Tiêu uống hai ngụm nước được ướp lạnh, cảm giác cái nóng đang dần tản đi. Cô nâng tầm mắt lên, nhìn thấy Nghiêm Trạm Thanh ở khoảng cách một mặt bàn nhìn chằm chằm vào mình: "Sanh Tiêu, con của em đang lớn nhanh phải không?” "Vâng.
175 Thư Điềm thời gian đầu mang thai bị ốm nghén rất trầm trọng. Mạch Sanh Tiêu nghĩ cô ấy bây giờ ăn không vô, nên mua trái cây đến thăm. Mở cửa là bảo mẫu, Sanh Tiêu vừa nhìn thì nhận thấy không phải là người lần trước cô đã gặp.
176 Lái xe gần 8 tiếng đồng hồ mới đi đến được vùng núi. Mạch Sanh Tiêu ngồi ở ghế sau bên cạnh Duật Tôn, cô cảm giác một hồi lắc lư nên hoàn toàn không còn thấy muốn ngủ nữa, cô xoa nhẹ hai mắt: "Còn chưa tới sao.
177 Duật Tôn ôm chặt Sanh Tiêu vào trong ngực, mười ngón tay của bọn họ đan vào nhau, Mạch Sanh Tiêu nhẹ xoay người lại, cùng đối diện với anh: "Ở đây không có quen phải không?” "Kỳ thật cũng không có gì, so với chỗ căn cứ kia thì nơi này có thể xem như thiên đường.
178 Bôn Bôn còn có hai ngày nữa là tròn 1 tuổi. Duật lão gia thấy Bôn Bôn đứng lên được nhưng mà không chịu đi, trong lòng ông liền nóng vội, thường xuyên mang theo Bôn Bôn dạy cho bé con đi đường.
179 Mạch Sanh Tiêu tắm rửa xong thì nằm dài trên giường, cả người mệt mỏi rã rời không muốn động tay động chân gì nữa. Đầu cô nặng trĩu đè lên gối, muốn ngủ, ngay cả khi nào Duật Tôn leo lên giường cũng không biết.
180 Sau khi trở về từ chuyến du lịch tuần trăng mật muộn, bọn họ cùng nhau đi chọn cảnh cưới. Hôm lấy được ảnh chụp, Duật Tôn đã không thể chờ đợi được mà muốn treo lên tường ngay.