41 Trời còn không có tảng sáng Tử Điệp đã bị tiếng đập cửa của Lạc Hàn đánh thức, mặc áo khoác còn chút buồn ngủ đi mở cửa, Lạc Hàn nhìn thấy Tử Điệp thật là giật mình không nhỏ, nhìn thấy bộ dạng Tử Điệp còn không có tỉnh ngủ Lạc Hàn liền nhanh chóng đem cửa đóng lại,Tử Điệp phong tình như vậy Lạc Hàn cũng không nghĩ để cho người khác nhìn thấy, thấy Tử Điệp lấy quần áo mà bắt đầu mặc, Lạc Hàn nghĩ nha đầu kia thật đúng là không biết ngại, bả đầu vộ vàng chuyển tới một bên, Tử Điệp bị Lạc Hàn làm cho tức cười buồn ngủ nhất thời bị đều biến mất, Tử Điệp đơn giản rửa sạch một chút mang theo cái bao tay cùng khẩu trang liền cùng Lạc Hàn đi ra.
42 Lạc Hàn xử lý xong chuyện này thì trời cũng đã sáng tỏ, ánh mặt trời từ trong tầng mây thật dày bắn ra vạn trượng hào quang, đem trấn nhỏ xa kinh thành bên này chiếu rọi tựa hồ toả sáng ra vạn trượng sinh cơ, tùy tùng của Lạc Hàn dựa theo phân phó của hắn đem dược phân phát đến mỗi hộ gia đình, nhưng lo lắng lãng phí thời gian, Tử Điệp cho bọn họ ở ngã tư đường cái hầm mấy nồi dược, sau đó mới đem dược phân phát đến mỗi người.
43 Xe ngựa ở một chỗ không dễ thấy được dừng lại, Lạc Hàn nói cho Tử Điệp đây là chỗ ở của Ngưu Thái y, có người liêu khởi rèm cửa Tử Điệp được tùy tùng nâng đi xuống xe ngựa lập tức hướng quý phủ đi đến, bọn thị vệ thấy Lạc Hàn liền nhanh quỳ xuống hành lễ bị Lạc Hàn đưa tay ra hiệu ngừng, trong sương phòng Ngưu Thái y cùng vài Thái y khác còn đang thảo luận tình hình bệnh dịch lần này, thấy Lạc Hàn đi vào quý phủ đều chấn động, Lạc Hàn thản nhiên đem nguyên do sự tình đơn giản tự thuật một chút để cho Tử Điệp đi thẳng đến vấn đề chính.
44 Ngay tại lúc Tử Điệp cùng Lạc Hàn đang vội vàng tìm tư liệu bọn người Ngưu Thái y đã muốn trở về, biết hai người ở thư phòng liền khẩn cấp đi qua, khi Ngưu Thái y đuổi tới thư phòng nhìn thấy bọn Lạc Hàn cũng đang làm việc không khỏi đối Tử Điệp có một chút áy náy, Ngưu Thái y có chút bội phục Tử Điệp, hắn cảm thấy tuổi còn nhỏ có thể có năng lực này thực không đơn giản, nhìn thấy Tử Điệp như vậy hắn liền tính trong chuyện này đều nghe theo an bài của Tử Điệp, Tử Điệp ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt của Ngưu Thái y đang dừng ở trên người mình, từ trong ánh mắt hắn Tử Điệp biết mình thành công , bệnh tình quả nhiên cùng phán đoán của nàng giống nhau.
45 Ngay tại thời điểm Tử Điệp ngã xuống trong nháy mắt Lạc Hàn nhanh tay ôm lấy thân thể yếu đuối vô lực của Tử Điệp, Lạc Hàn ôm chặt lấy Tử Điệp, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn có một loại cảm giác sợ hãi, lúc này Tử Điệp giống như chiếc lá mùa thu không hề có sinh cơ, ánh mắt gắt gao nhắm chặt mặc cho Lạc Hàn kêu gọi thế nào cũng không tỉnh lại, Ngưu Thái y nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Lạc Hàn thoáng chốc hiểu được cô gái này ở trong lòng Lạc Hàn có bao nhiêu trọng yếu, hắn vội vàng làm cho Lạc Hàn đem Tử Điệp đặt ở trên giường, chính mình nhanh đi qua bắt mạch, Lạc Hàn lẳng lặng ngồi ở mép giường thỉnh thoảng thay Tử Điệp dịch chăn, Ngưu Thái y một hồi nhíu mày một hồi lắc đầu, không biết như vậy càng làm cho Lạc Hàn thêm lo lắng.
46 Một ngày này Tử Điệp thực nhu thuận làm sao cũng không đi ra ngoài, bởi vì Lạc Hàn lo lắng thân thể của nàng nên không cho phép nàng ra ngoài chỉ có thể ở trong sân tản bộ, Tử Điệp tuy rằng buồn phát hoảng nhưng vẫn ngốc ở trong sân không muốn làm cho Lạc Hàn thay nàng lo lắng, phía sau quý phủ Ngưu Thái y có một hoa viên, bên trong có nhiều dạng hoa cỏ còn có một chút thảo dược.
47 e ngựa ở trước Lam trước dừng lại, có lẽ là nghe được thanh âm xe ngựa đại môn Lam phủ đóng chặt chợt mở ra, Tiểu Nhị từ bên trong chạy ra nhìn thấy Lạc Hàn đang giúp đỡ Tử Điệp xuống xe, Tiểu Nhị kích động chạy tới ôm lấy Tử Điệp miệng còn thì thào nói cái gì, sau đó lại bỗng nhiên chạy vào phủ nói là đi nói cho lão gia phu nhân tiểu thư đã trở lại.
48 Vừa lên ngọ (giữa trưa) Phong Lạc Hiên đều không có bước ra khỏi thư phòng nửa bước chỉ là ở trong thư phòng thi họa, hắn đang đợi Lạc Hàn, tuy rằng đã biết tình hình bệnh dịch đã được khống chế nhưng hắn muốn nghe Lạc Hàn hội báo, Phong Lạc Hiên ngẩng đầu nhìn xem bên ngoài, một ngày đã sắp đi qua, tịch dương phía tây đem cung điện chiếu rọi, một mảnh kim bích huy hoàng lại có loại thần thánh hoàng gia uy nghiêm không thể xâm phạm, Phong Lạc Hiên thích loại uy nghiêm này, cảm giác cao cao tại thượng kia làm cho hắn thấy được cả thiên hạ đều phủ phục ở dưới chân hắn, một loại lý tưởng hào hùng thản nhiên mà sinh ra.
49 Phong Lạc Hiên trở lại Ngự thư phòng chính là lẳng lặng ngồi ở đàng kia, mặt ngoài thực bình tĩnh trong lòng lại ba đào mãnh liệt, Phong Lạc Hiên suy nghĩ nên dùng biện pháp gì hoặc là dùng một lý do nào đó đem Tử Điệp trở lại trong cung, chỉ cần ở lại trong cung hắn liền có cơ hội đem nàng giữ ở bên người, chỉ cần giữ ở bên người hắn liền có cơ hội làm cho Tử Điệp dần dần quên Lạc Hàn mà từ từ yêu thượng chính hắn, trước kia đối với gì sự tình hắn cũng không cùng Lạc Hàn đi tranh, chính là lúc này đây hắn không nghĩ buông tay, Phong Lạc Hiên trong lòng nghĩ cho dù là hận cũng muốn đem Tử Điệp ở lại bên người hắn, ngay tại lúc Phong Lạc Hiên trầm tư suy nghĩ vẫn không có tìm được biện pháp tốt nhất, lúc Lưu công công nói một vấn đề Phong Lạc Hiên đột nhiên linh quang chợt hiện lên biện pháp, nguyên lai Lưu công công hướng Phong Lạc Hiên bẩm báo nhóm hoàng tử lại làm ột Thái Phó nữa sinh khí đi rồi, mà Phong Lạc Hiên lúc này đã nghĩ đến một cái lý do tuyệt hảo làm cho Tử Điệp không thể không tiến cung, đó chẳng phải là làm lão sư cho đám hoàng tử sao.
50 Tử Điệp trở lại Lam phủ vẫn đứng ở trong phòng của mình không có đi ra ngoài, chỉ là giống như bức tượng điêu khắc ngồi bên bàn học, trong tay cầm một quyển sách nửa ngày cũng không lật qua một tờ, kỳ thật, giờ phút này trong lòng Tử Điệp có bao nhiêu lộn xộn , có rất nhiều lời nói không biết nên hướng ai kể ra, hiện tại nàng rất nhớ ca ca nàng Lam Vân Lỗi, không biết vì sao Tử Điệp trong lòng đối Lam Vân Lỗi có một loại cảm giác trời sinh ỷ lại, chính là Lam Vân Lỗi ở biên cương xa xôi đóng quân theo ý chỉ Hoàng Thượng không thể trở về, Tử Điệp cẩn thận tính từ lần trước từ biệt đến bây giờ nàng đã có mấy tháng không có nhìn thấy Lam Vân Lỗi, hiện tại nàng thầm nghĩ đem lời trong lòng nói cùng Lam Vân Lỗi thuận tiện cho nàng cái chủ ý, Tử Điệp biết, nếu đối Phong Lạc Hiên nàng vẫn cường ngạnh Phong Lạc Hiên đối nàng không có cách nào , nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không thể đối Lam phủ gây áp lực, mà đây là chuyện Tử Điệp không nguyện ý nhìn thấy nhất, Tử Điệp không muốn bởi vì mình mà đem tai họa đến cho Lam phủ mang, đi vào triều đại này Tử Điệp đã dung nhập vào trong Lam phủ này, cho nên nàng không muốn nhìn thấy một cái nhà bởi vì chuyện của mình mà bị phá tán.
51 Sáng sớm, Lưu Tuyên đi chuẩn bị y phục cho Phong Lạc Hiên, kinh ngạc phát hiện Phong Lạc Hiên đã tự mình mặc xong y phục đang đứng ở phía trước cửa sổ thoạt nhìn tựa hồ tâm tình rất tốt, Lưu Tuyên nhanh tay giúp Phong Lạc Hiên chuẩn bị vật dụng rửa mặt bởi vì một hồi nữa Phong Lạc Hiên còn phải vào triều sớm, kết quả lại làm cho Lưu Tuyên kinh ngạc là Phong Lạc Hiên thế nhưng đã rửa mặt xong chỉ còn điểm tâm là chưa ăn, Lưu Tuyên vội vàng cho người đem điểm tâm đưa tới, phá lệ khẩu vị Phong Lạc Hiên hôm nay tốt lắm ăn rất nhiều, Lưu Tuyên không rõ mới sáng sớm tâm tình Hoàng Thượng làm sao có thể tốt như vậy, trực giác nói cho hắn khẳng định có việc tốt trời ban, nhưng thân là hạ nhân hắn biết chuyện của chủ tử không thể tùy tiện hỏi thăm, Lưu Tuyên đành phải ngăn chặn lòng hiếu kỳ hại người này lại.
52 Lâm triều vừa chấm dứt Tử Điệp đầu tiên liền đi ra khỏi Tuyên Đức điện, không để cho bất luận kẻ nào dẫn dắt lập tức hướng thư phòng đi đến, thư phòng này cũng không phải là Ngự thư phòng của Hoàng Thượng mà là thư phòng mà phần đông các hoàng tử đến tuổi đến trường ở trong cung đến học, trong thư phòng thật ra có mấy vị học sĩ dạy nhóm hoàng tử , bọn họ nghe nói có một cái Thái Phó đến giáo giúp bọn nhỏ nghịch ngợm này nhất thời cảm thấy ngày tận thế đã hết, chỉ hy vọng vị Thái Phó trẻ này có thể nhanh đến chút, Tử Điệp không biết thư phòng vị trí cụ thể ở đâu, có một lần cùng Lạc Hàn đi qua nơi này từng nghe Lạc Hàn nói qua thư phòng ngay tại đây, Tử Điệp đi đến nơi lần trước dừng lại ngẫm nghĩ nên hướng phương nào đi, lúc này vừa vặn một cung nữ đi qua người Tử Điệp, Tử Điệp vội vàng hỏi thư phòng ở nơi nào, theo phương hướng cung nữ chỉ Tử Điệp hướng thư phòng đi đến.
53 Liên tục vài ngày Phong Lạc Hiên đều không có đi tìm Tử Điệp, điều này làm cho Tử Điệp vẫn lo lắng không yên rốt cục cũng thả lỏng một chút, Phong Lạc Hiên cũng không phải không có ý đi tìm nàng chính là hắn biết nếu ngay từ đầu mà tới gần Tử Điệp như vậy Tử Điệp sẽ càng thêm bài xích hắn, cho nên hắn cũng không vội mà đến gần Tử Điệp, hắn nghĩ chờ Tử Điệp thả lỏng một đoạn thời gian lại chậm rãi đến gần, cũng là ngày này.
54 Một ngày lại trôi qua Tử Điệp hoạt động bả vai đã cứng ngắc đang hướng cửa thành đi đến, tịch dương giữa sườn núi làm cho hoàng cung uy nghiêm có một loại vẻ đẹp trang nghiêm mông lung không khỏi làm cho Tử Điệp nhớ tới Bắc Kinh Tử Cấm thành, Tử Điệp bước dọc theo con đường nhỏ vửa đi vừa thưởng thức, nơi này có Giang Nam tiểu kiều lưu thủy đình thai lầu các, lại có núi đá thô mà tinh xảo, Tử Điệp nhìn đến xa xa vài vị phi tử trẻ tuổi quần áo đủ loại màu sắc vui đùa ầm ĩ khóe miệng không khỏi hơi hơi giơ lên, Tử Điệp hâm mộ bọn họ vô ưu vô lự, nếu chính mình cũng ở tại cái nhà giam Hoàng cung này có thể khoái hoạt như bọn họ hay không? Tử Điệp lắc lắc đầu.
55 Tử Điệp trở lại quý phủ sớm đã ăn xong cơm chiều, Tử Điệp bồi Lam mẫu trò chuyện tâm sự việc nhà, Lam Hoài thêm thì tại thư phòng viết tấu chương ngày mai muốn dâng lên, Tử Điệp nhìn xem canh giờ còn sớm, có một số việc muốn cùng Lam Hoài Thêm nói qua.
56 Ngay tại lúc Tử Điệp chuẩn bị nghỉ ngơi, phủ Lạc Hàn tiếp đón một vị khách không mời mà đến, đó chính là Thiệu Dương quốc tam hoàng tử Phong Lạc Tiêu, Phong Lạc Tiêu vẫn không có ở Thiệu Dương quốc, hắn là đặc sứ của Thiệu Dương quốc tại Lan Lăng quốc, mỗi người Thiệu Dương quốc đều biết có khí phách Phong Lạc Hiên, điềm đạm như mây Phong Lạc Hàn, thực ít có người biết còn có một cửu vĩ hồ chuyển thế trí tuệ Phong Lạc Tiêu, bởi vì thân phận hoàng thất đặc biệt thực ít có người biết, ở bên ngoài mọi người chỉ biết hoàng thất có một người du sơn ngoạn thủy rất ít khi trở về, không biết, tình báo trọng yếu mà Thiệu Dương quốc nhận được chính là từ hắn đưa đến, giờ phút này hắn lại ở trong quý phủ của Lạc Hàn quả thật có điểm quỷ dị, Phong Lạc Tiêu là vụng trộm tiến vào không ai phát hiện, cho dù có người phát hiện hắn tiến vào như vậy người đó nhất định sẽ không thấy được thái dương ngày mai.
57 Phong Lạc Tiêu từ trên tọa ỷ đứng lên đi đến bên người Lạc Hàn, cùng Lạc Hàn nhìn một mảnh tối đen ngoài cửa sổ. “Lạc Hàn, thực không dám dấu, chuyện này ta đã sớm biết, đêm nay ta chính là vì chuyện này mà trở về ” Phong Lạc Tiêu nói.
58 Sáng sớm phong Lạc Hiên đi đến bên ngoài cửa Thần Thọ cung chợt nghe bên trong truyền đến từng trận tiếng cười, Phong Lạc Hiên có chút buồn bực bởi vì hắn rất ít khi nhìn thấy Thái Hậu giống hôm nay cao hứng như vậy, mỗi người đều nhịn không được hiếu kỳ cho dù quý như Phong Lạc Hiên cũng như vậy, Phong Lạc Hiên tò mò lặng lẽ tiến vào liền nhìn thấy Thái Hậu đang ngồi ở một tòa đình, vài đứa nhỏ đang giúp Thái Hậu nhu nhu lưng còn thường thường nói vài câu đều làm cho Thái Hậu cười cười, nguyên lai là vài đứa nhỏ của Phong Lạc Hiên đang ở chỗ Thái Hậu chơi đùa, Phong Lạc Hiên nhìn thấy trên khuôn mặt hiền lành của Thái Hậu ánh mắt cũng như năm đó nhìn hắn, chính là hiện tại bản thân mình đã muốn làm người phụ , cả ngày vội vàng việc quốc gia đại sự thời gian bồi Thái Hậu càng ngày càng ít, điều này làm cho hắn có chút áy náy, nhìn hai tấn tóc đã muốn hoa râm Phong Lạc Hiên mới phát hiện nguyên lai mẫu hậu đã già đi, nếu chính mình không thể bồi người thì để cho đám tôn tử của mình đến bồi người đi, lão nhân không thể quá tịch mịch, Phong Lạc Hiên yên lặng nghĩ.
59 Lạc Hiên tuy không cam lòng nhưng đối mặt mẫu hậu hắn kính trọng vẫn không có dũng khí đem chuyện mình cũng yêu Tử Điệp nói ra, có một việc Phong Lạc Hiên vẫn không hiểu được, hắn không rõ Lạc Hàn không phải là đứa con nàng tự mình sinh ra nhưng lại có đôi khi Thái Hậu yêu thương Lạc Hàn còn hơn hắn, Phong Lạc Hiên suy nghĩ tìm một biện pháp nhất cử lưỡng tiện có thể làm cho Lạc Hàn rời xa kinh thành lần này không bao giờ trở về nữa, tốt nhất là có thể làm cho Tử Điệp hoàn toàn hết hy vọng.
60 úc Lạc Hàn đi gặp Phong Lạc Hiên cũng đã gần trưa, Phong Lạc Hiên xoay người đi Ngự thư phòng, gần đây Phong Lạc Hiên cũng rất mệt, bởi vì tiền tuyến chiến trường vẫn giằng co, bọn quan viên thượng tấu tấu chương càng ngày càng nhiều, cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi, theo góc độ đế vương xem Phong Lạc Hiên không thể nghi ngờ là người xứng chức quân vương, Thiệu Dương dưới sự lãnh đạo của hắn càng ngày càng cường đại, Phong Lạc Hiên trở lại ngự thư phòng chưa kịp nghỉ ngơi mà bắt đầu phê duyệt đống tấu chương chất như núi, Lạc Hàn tiến vào thư phòng đầu tiên liền nhìn thấy Phong Lạc Hiên đang phê duyệt tấu chương, thỉnh thoảng ở trên tấu chương viết giải thích của mình.