101 Tối hôm qua Tử Điệp vẫn không thể ngủ ngon, nàng vẫn không thể đối mặt với chuyện mình không còn nhìn thấy, Phong Lạc Hiên luôn ở bên cạnh, Tử Điệp vẫn đều biết, chỉ là lúc này nàng cần suy nghĩ một mình cho nên vẫn tùy ý Phong Lạc Hiên, suy nghĩ cả một buổi tối Tử Điệp không thể không đối mặt với sự thật, chỉ là không biết mọi chuyện sau này sẽ phải làm như thế nào.
102 Tử Điệp im lặng ngồi để cho Lan nhi giúp nàng chuẩn bị tốt mọi thứ, một tấm thảm bạc ở trên đùi, Tử Điệp ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng suy nghĩ lúc này bầu trời cũng xanh trong giống như trước kia hay không, mỗi người đều nói Thượng Đế đóng một cánh cửa đồng thời cũng sẽ vì ngươi mở ra một cánh cửa khác, lúc này, Tử Điệp lại chân thật cảm nhận được , tỷ như, nàng có thể rõ ràng ngửi được mùi hương đặc trưng của bùn đất, có thể cảm giác được gió thu khẽ vuốt, mùi hương thơm ngát tỏa ra từ những cánh hoa.
103 Phong Lạc Hiên thấy Lam Hoài Thêm giống như có rất nhiều điều muốn nói cùng với Tử Điệp, Phong Lạc Hiên không có phá nhiễu liền rời đi. Lam Hoài Thêm nhìn Phong Lạc Hiên rời đi, mới kích động đi đến bên người Tử Điệp, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tử Điệp, nửa ngày mới đau thương nói: “Cha biết, Điệp nhi đã chịu khổ ”.
104 Tử Điệp trống rỗng nhìn tiền phương, trên mặt không có một tia ưu thương, vì muốn cho ánh mắt sớm ngày hồi phục thị lực, Tử Điệp rất phối hợp với yêu cầu của Thái y, không kích động cũng không tức giận, tâm tình thản nhiên cũng đối với thân thể của mình mới là có lợi.
105 Đại môn Lam phủ lại mở ra, Lam Hoài Thêm đi vào, sắc mặt khó nhìn đến cực điểm, Lam mẫu nghe tiếng mà ra, nhìn thấy sắc mặt Lam Hoài Thêm tiến lên quan tâm hỏi: “Lão gia xảy ra chuyện gì? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy, thân thể không thoải mái sao” ? “Không có, chỉ là hôm nay vào triều hơi mệt , nghỉ ngơi một chút là được rồi” Lam Hoài Thêm sắc mặt hòa hoãn một chút nói.
106 Ngày hôm sau Tiểu Như dưới sự dẫn dắt của Lam Hoài Thêm gặp được Tử Điệp, nhưng một màn trước mặt làm cho tâm tiểu Như rơi vào đáy cốc, vốn muốn vội vàng báo chuyện lại như thế nào cũng không mở nổi miệng nói ra, tiểu Như chỉ cảm thấy nói ra đối với Tử Điệp là một chuyện cực kì tàn nhẫn.
107 Tiểu Như che giấu Tử Điệp về chân tướng sự tình, nhìn tính huống hiện tại của Tử Điệp tiểu Như thật sự cũng không có dũng khí nói ra, nguyên tính muốn hỏi Tử Điệp nên xử lý vấn đề này thế nào, hiện tại chỉ có thể tự mình đi làm, tiểu Như hạ quyết tâm chuyện này nhất định phải xử lý viên mãn, chờ một ngày kia Tử Điệp hồi phục thị lực lại cho nàng một kinh hỉ ngoài ý muốn.
108 Tử Điệp vẫn nói cho chính mình phải kiên cường, không nhìn thấy Lạc Hàn tuyệt không khóc, trên thực tế Tử Điệp cũng làm được, vô luận có bao nhiêu sợ hãi bóng tối, vẫn mỉm cười đối mặt mỗi một ngày, cho dù trong lòng đang chảy máu, trên mặt vẫn tươi cười sáng lạn như cũ.
109 Tiểu Như mệnh lệnh một đám người lúc này cũng vừa tới biên cương, phong trần mệt mỏi tới nơi người người đều giống khất cái xin cơm, mắt thấy nơi đại quân đóng trại cách mấy dăm lại không thể đi vào, bởi vì không có tìm được lý do.
110 Tử Điệp ngửi vị thuốc trước mắt, dùng sức nhíu đầu mày, mỗi ngày đều phải uống cái thứ thuốc khó nuốt như vậy Tử Điệp cực kỳ bất đắc dĩ, Lan nhi bên cạnh nhìn thấy bộ dạng nhíu mày của Tử Điệp không khỏi cười lắc đầu.
111 Người mình không thương cho dù có gần mình bao nhiêu cũng không thể dựa vào, người trong lòng mình yêu ở bên cạnh có thể tùy thời vươn hai tay ra ôm lấy, người mình yêu không ở bên cạnh, cho dù mệt mỏi cỡ nào cũng cố gắng kiên cường, Tử Điệp mệt mỏi, muốn tìm một bả vai có thể dựa vào, nhưng người gần bên cạnh lại là Phong Lạc Hiên.
112 Trải qua thiên tân vạn khổ tiểu Như rốt cục thành công lưu lại quân doanh, giờ phút này tiểu Như đang nhận điều tra từ đám người Lạc Hàn, dù sao một người bình thường té xỉu ở bên ngoài quân trướng cũng không phải việc tầm thường, tiểu Như quỳ gối đối diện Lạc Hàn, đầu cúi thấp giống như tùy thời có thể chui vào trong lòng đất.
113 A………. sáng sớm một tiếng a từ Tử Điệp các vang vọng ra bốn phía, Tử Điệp với đầu tóc hỗn độn ngồi trên giường, Lan nhi nghe tiếng nhanh chóng chạy tới.
114 Từ khi biết ánh mắt Tử Điệp không có khả năng hồi phục thị lực, người trong Tử Điệp các đều hành động thật cẩn thận, sợ vạn nhất không cẩn thận một cái sẽ động chạm đến vết sẹo đau lòng của Tử Điệp.
115 iểu Như vì Tử Điệp chọn lựa quả nhiên là một con ngựa tốt, cả thân tản ra hơi thở bá vương, tứ chi hữu lực, tiếng ngựa hí bay xa, trong đầu Tử Điệp giờ phút này trống rỗng chỉ còn lại bốn chữ Lạc Hàn trúng độc, tình hình cụ thể có chút xấu, Tử Điệp chỉ có một mục đích, đó là nàng phải chính mắt nhìn thấy Lạc Hàn, vó ngựa đi qua một trận bụi đất bay lên, người qua đường đều tránh đi.
116 Từ đêm tìm đến sáng,lại từ sáng tìm đến đêm, lại từ đêm tìm đến sáng, không biết mệt mỏi tìm kiếm. Mỗi người đều mang một con mắt đỏ ửng, nhưng Hoàng Thượng không cho dừng lại, ai cũng không dám nhàn hạ, không biết mệt mỏi tìm một lần lại một lần.
117 Khách điếm rất lạnh, chỉ có ít ỏi vài người, Tử Điệp vẫn đi vào, tất cả ánh mắt mọi người xoát một cái đều tập trung trên người nàng, Tử Điệp xem nhẹ tiến đến quầy tiền.
118 Tử Điệp một thân nam trang giống như cơn gió nhỏ bay nhanh qua vùng dã nguyên, nàng bức thiết muốn biết tình trạng của Lạc Hàn, ánh mắt vội vàng dù là ai nhìn cũng đau lòng.
119 Từ sau khi Tử Điệp đến quân doanh vẫn đi theo bên người Lam Vân Lỗi, trên danh nghĩa là hộ vệ bên người Lam Vân Lỗi, tất cả mọi người trong quân doanh đều không rõ, tướng quân bọn họ sao có thể để một người thể trạng gầy yếu làm hộ vệ bên người, ai cũng không phục nhưng cũng không có ai dám nói gì.
120 Tin tức Lam Vân Lỗi đại phá quân địch rất nhanh truyền đi các nơi, Lạc Hàn nghe tin tức xong khuôn mặt tái nhợt mới hiện lộ một chút mỉm cười. “Tiểu Như thay ta đem phong thư này bảo binh lính ra roi thúc ngựa đưa đến trạm dịch, đem tin tức tốt này trình báo lên Hoàng Thượng”.