41 Lăng Nhược Nhược hiện tại rất muốn chạy trốn. Nàng đi lòng vòngtrong phòng, không còn tâm tình gì, chỉ lo nghĩ cách nào để chạy trốn. Nhưng nàng sầu não nhận ra, nàng trốn không thoát.
42 Nhàm chán. Thực nhàm chán. Thật sự nhàm chán. Rất…… Nhàm chán. Ngồi trên chủ vị trong Ninh Vương phủ, nàng nhàm chán nhận những ngườitrong vương phủ đến ra mắt, trong đó đương nhiên bao gồm cả tên tổngquản vương phủ hôm nọ.
43 Vũ Sương Nhi rất không muốn gặp Lăng Nhược Nhược, vì nữ nhân này đến là giành lão công* với mình. Có ai rộng lượng đến mức đi gặp tìnhđịch của mình, nhất là khi nàng lại là lão bà chính thức nha! * Lão công = chồng; lão bà = vợ“Vương phi, đừng như vậy.
44 “Ta muốn xuất môn. ” Ăn cơm trưa xong, nàng liền chịu không được, rất muốn trở về, vì thế thừa dịp Tát Hoàn không ở trong phủ, nàng quyết định mang bé trở về.
45 Vương gia?Lăng Nhược Nhược và Hoa mụ mụ vừa hai mặt nhìn nhau, cửa phòng liền bịmột người tức giận đẩy vào, khuôn mặt xanh mét của Tát Hoàn lù lù xuấthiện trước tầm mắt hai người.
46 Im thin thít ăn xong cơm, hắn rốt cuộc có cơ hội nói chuyện. “Theo ta trở về đi. ” Hắn vừa uống trà vừa nói. Lăng Nhược Nhược nghiêng đầu, trở về? Buồn cười! Đó có phải là nhà nàngđâu! “Ta không quay về, chúng ta không phải đã sớm không còn quan hệ rồi sao? Ngươi việc gì cứ ép buộc mãi như vậy?”“Ngươi một ngày là người của ta, liền cả đời đều là của ta, chết cũng là quỷ của Ninh Vương phủ ta.
47 “Ngươi, đừng tới đây. ” Lăng Nhược Nhược trừng lớn mắt, hổn hển quát lớn, kì thực tim đang đập bùm bùm, cực kì bất an. Tát Hoàn không để ý tới nàng, khóe miệng tà ác cười.
48 “Vương phi, ngài tỉnh rồi, Tiểu Vương gia đang nháo lên đòi gặpngài a. ” Đang lúc nàng từ từ tỉnh dậy, bên tai mông lung truyền đến câunói như vậy. Lăng Nhược Nhược cứ như vậy bị đánh thức.
49 Nói, tướng công bị người khác cướp đi, không tức giận không đốkỵ chính là thần tiên. Cho nên Vũ Sương Nhi hận. Nàng sao có thể khônghận! Đã nhiều năm như vậy trôi qua, nàng vẫn cùng vô số nữ nhân chia xẻmột nam nhân.
50 Vương tẩu, vừa rồi các ngươi đang nói cái gì?” Tát Nhãn hơi caumày, bộ dáng hung hổ lại thêm sắc mặt tái mét vì tức giận lúc nãy củahai nàng, là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
51 Không biết? Tát Nhãn bị câu trả lời này làm kinh ngạc, nàng cưnhiên không biết mình? Điều này sao có thể? Tát Nhãn đánh chết cũngkhông tin. “Ngươi đã quên? Chúng ta đã từng cùng một chỗ với nhau.
52 ăng Nhược Nhược cảm thấy gần đây ‘năm xưa bất lợi’, cuộc sống đã trôi qua bình yên hơn ba năm, ngày ngày sôi động, êm đẹp dễ chịu, rấtphong lưu khoái hoạt, nhưng hiện tại xem ra ngày lành đi đâu mất rồi.
53 “Ngươi đã trở lại. ” Nàng thần thái tự nhiên nói, hoàn toàn không phẫn nộ hay tức giận, nàng khôi phục thật sự rất nhanh. Tát Hoàn không trả lời lời của nàng, đằng hắng mấy tiếng ngồi xuống đốidiện nàng, sau đó tựa như rình con mồi, nhìn chằm chằm nàng.
54 Tát Hoàn càng nghe, mặt mày càng thêm nhăn. Chuyện này khiến hắn như rơi vào sương mù, bao nhiêu bí ẩn đều làm hắn thật đau đầu, rốtcuộc nàng là một người thế nào?“Vương gia, tiểu thư thật sự tốt lắm, mấy năm nay nàng đã rất cố gắngnuôi sống cả một gia đình, tới bây giờ chưa thấy nàng kêu khổ hay kêumệt bao giờ, lại đối xử với hạ nhân vô cùng tốt.
55 Tát Hoàn quyết định tạm thời quan sát và điều tra nguyên nhânLăng Nhược Nhược biến hóa, sau đó mới ra quyết định cuối cùng, bất quáđáy lòng hắn vẫn thực không muốn phóng Lăng Nhược Nhược đi.
56 “Được rồi, chúng ta đi dạo vương phủ đi, cục cưng không phải nói chưa được đi tham quan sao?” Lăng Nhược Nhược vì dời đi sự chú ý củahắn, vội vàng nói.
57 Sau một ngày đi dạo vương phủ, một lớn một nhỏ đều mệt muốnchết, hai người nằm song song trên giường, chết sống cũng chịu ngồi dậy. Tát Hoàn buồn cười nhìn một lớn một nhỏ không hề hình tượng, chỉ mới một cái vương phủ đã thu phục được hai người này, chỉ nghĩ đến cảnh một lớn một nhỏ suốt dọc đường cứ kêu mệt, hắn cũng rất đắc ý.
58 “Ngươi, qua bên kia ngồi. ” Tát Hoàn vừa chỉ vào vị trí bên tayphải chủ vị của mình, vừa nói với Vũ Sương Nhi đang ngồi bên tay tráihắn. Vũ Sương Nhi đột nhiên bị gọi như vậy, sửng sốt một hồi, khi phục hồitinh thần lại, nhìn thấy hai sườn phi đều nhìn nàng, những người kháccũng đang nhìn nàng.
59 “Ta muốn đi ra ngoài một lát. ” Vừa mới vào biệt viện, nàng liềnvề phòng cầm lấy túi xách của mình, nói một câu xem như thông báo vớihắn. “Cục cưng, mẹ đi công chuyện, lát nữa sẽ trở về.
60 Lăng Nhược Nhược cực kì bình tĩnh, cực kì trấn định, nàng cốkhông để lộ nội tâm bất an ra ngoài, nàng không sợ bọn người kia làngười của quan phủ, chỉ sợ là kẻ địch của Tát Hoàn hoặc là kẻ mang thùvới nàng.