61 “Nhược Nhi, từ khi ngươi gả cho Nhị đệ, chúng ta chưa từng gặplại nhau. ” Tát Phong nói chuyện không chút kiêng dè, lời lẽ đầy ẩn tình. Lăng Nhược Nhược sợ tới mức vội vàng giãy khỏi vòng tay hắn, vừa vộivàng lui về phía sau, vừa khẩn trương nói: “Ngươi, ngươi đừng lại đây,ta không biết ngươi đang nói cái gì, ta không biết ngươi.
62 “Cục cưng nhà ta là con ngươi?” Nàng ngây ngốc thốt ra, bộ dángchưng hửng tuyệt không giống nàng lúc bình thường thông minh, sáng suốt. Tát Phong cười gật gật đầu, nói: “Ngươi không phát hiện bộ dáng cục cưng rất giống trẫm sao?” Nói xong lại áp về hướng nàng.
63 “Các ngươi nói cái gì, nàng mất tích?” Tát Hoàn ở trong vươngphủ chờ trái chờ phải, chờ đến hai canh giờ vẫn không thấy nàng trở về,liền không chút nghĩ ngợi lên đường tìm người, mới vừa đi tới cửa, lậptức nhìn thấy xa phu đang chạy tới.
64 “Vương huynh, có chuyện gì vậy?” Tát Nhãn vội vàng hỏi, khi hắnchạy đến tiền thính, vừa lúc nhìn thấy Tát Hoàn đang nổi giận đùng đùngxông vào. Tát Hoàn thấy hắn giống như không có việc gì, không khỏi càng thêm nổigiận, sải một bước tiến lên, túm lấy áo hắn, quát: “Mau giao Nhược Nhira cho ta.
65 “Các ngươi đang làm cái gì?”Đang lúc ba huynh đệ giằng co căng thẳng, một tiếng gầm như từ trên trời giáng xuống. Đứng cách bọn họ chừng ba bước là một phụ nhân trung niêntrang dung đẹp đẽ, đầy quý khí đang trợn to mắt nhìn bọn họ.
66 Mẫu hậu, ngài sao có thể kết luận cụccưng chính là con của vương huynh?” Tát Hoàn không cam lòng nói, vô luận thế nào hắn cũng không tin tiểu bảo bảo đáng yêu như vậy lại là conngười khác.
67 “Ngươi ở đây?” Thái Hậu chau mày, mắtsáng như đuốc, nhưng sắc mặt thập phần khó coi, lạnh lùng nhìn nàng, chỉ phun ra mấy từ như vậy. Lăng Nhược Nhược không cam lòng yếu thế nhìn bà, nàng sẽ không sợ bà, cứ việc bà là nữ nhân có quyền thế nhất quốc gianày, đủ để bóp chết nàng như bóp chết một con kiến, nàng cũng khôngngại.
68 Sau Lăng Nhược Nhược hạ quyết tâm đitìm cha của khối thân thể này, nàng liền bắt đầu hành động. Việc đầutiên đương nhiên là đi tìm Quý mẹ. Bà có vẻ biết không ít chuyện vềnàng, hẳn là có thể đào ra vài thông tin có giá trị từ bà.
69 “Tiểu thư. ”Lão nhân nhận ra nàng, như vậy nàng quả thật là người của Lăng phủ này. “Lão bá. ” Lăng Nhược Nhược xả ra một cái tươi cười chân thành, nhẹ giọng kêu lên.
70 Lăng Sơn rốt cục đem chân tướng chuyện năm đó nói cho nàng. Nguyên lai, năm đó, thân là con gái của Thái Phó, Lăng Nhược Nhược,đương nhiên là nguyên chủ của khối thân thể này, vì có phụ thân là thầycủa đương kim Hoàng Thượng và nhị vị Vương gia lão sư, nên Lăng Nhược Nhược dĩ nhiên có nhiều cơ hội gặp gỡ ba người.
71 ời đi phủ Thái Phó, nàng lập tức lên xe ngựa gấp rút chạy về kinh thành, sợ sẽ bị kẻ khác phát hiện nàng vụngtrộm chuồn ra phủ. Vậy mà trong nháy mắt, khi nàng vừa lẻn vào cửa sau,nàng phát hiện mình đã bại lộ.
72 Lăng Nhược Nhược biết rõ đạo lý lai giả bất thiện, thiện giả không đến. Bởi vậy, nếu Thái Hậu không đến, nàngmới thấy kỳ quái, bà ta đến đây mới là chuyện bình thường.
73 át Hoàn khi nào trở về, Lăng NhượcNhược cũng không biết. Đến khi hắn thần sắc lo lắng xuất hiện trước mặtnàng, nàng mới hồi phục tinh thần lại, lại vẫn như cũ ngây ngốc nhìnhắn.
74 “Mẫu hậu, người nói gì với Nhược Nhivậy, con thấy tinh thần nàng có vẻ hoảng hốt. ” Tát Hoàn vốn định lâmtriều xong sẽ chạy về với Lăng Nhược Nhược, không ngờ còn chưa ra cung,liền bị thỉnh đến tẩm cung của Thái Hậu.
75 Thái Hậu lúc ấy ghé vào tai nàng, tựanhư đọc chú ngữ, từng chữ từng chút nói: “Ai gia nói cho ngươi, cha ruột của cục cưng, là, Tát Nhãn. ”Khi nàng nghe cái tên đó, trong đầu chỉ có một ý niệm, trốn.
76 Oanh. Lời này của Thái Hậu giống như một trận sấm sét, làm ba người cả kinh,cả người run run, trợn mắt há hốc mồm. Đừng nói đến đương sự là LăngNhược Nhược, ba người bọn họ còn không phải vậy, đều bị dọa đến hết hồn.
77 Lăng Nhược Nhược xem như đang mai danhẩn tích, nàng tuyệt không muốn có bất kì quan hệ gì với hoàng gia, chacủa cục cưng là ai đều không trọng yếu, dù sao nàng đã nghĩ thông suốt, con dù sao cũng đã sinh, nàng còn có thể lựa chọn sao?Không thể! Như vậy cứ thoải mái chập nhận đi, cũng may, nàng thực thíchcục cưng.
78 “Ngươi nói cái gì? Phế vật, tất cả đềulà đồ ăn hại, nếu không tìm thấy người thì đừng trở về nữa. ” Tát Hoàngiận không thể át mắng đám quan binh. Đến một con người thôi cũng tìm không thấy, cũng không phải bảo bọn họ đi tìm một con muỗi, thật đáng giận!Toàn thể chúng quan binh đều câm như hến.
79 Vương gia, a… ” Vũ Sương Nhi chưa baogiờ thử qua loại thú vui khuê phòng nào như vậy, trước kia Tát Hoàn luôn mưa rền gió dữ, lập tức khiến nàng biến thành chết đi sống lại.
80 Vũ Sương Nhi nhìn nam nhân đang ngủ say bên cạnh mình, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống, chảy xuống gối. Mộthồi lâu, nàng mới chậm rãi đứng dậy. Toàn thân nàng che kín rất nhiều yêu ngân, có tím, có xanh, tất cả đềulà dấu vết Tát Hoàn lưu lại, nhưng nàng biết, người thừa nhận những dấuvết đó, không phải là nàng, mà là Lăng Nhược Nhược.