81 Vũ Sương Nhi vừa thấy chén dược đenngòm trong tay nha hoàn liền biết, đây là một chén dược sẩy thai, lại là do Tát Hoàn sai người mang tới cho nàng uống.
82 Hoa mụ mụ bị bắt, tự dưng bị bắt, thầnkhông biết quỷ không hay, bởi vì đang lúc ban ngày ban mặt, nàng ngủ một chút, ngủ đến một nửa đột nhiên bị người dùng nước lạnh tát tỉnh.
83 Hoa mụ mụ quả nhiên đoán không sai, VũSương Nhi đúng là không dám giết nàng, nhưng vẫn hung hăng đánh nàng,mình đầy thương tích. Vũ Sương Nhi âm hiểm nhìn Hoa mụ mụ hấp hối, cuộc đời nàng tối khinhthường chính là bọn nữ tử thanh lâu, những ả đó cướp chồng của nàng,chiếm lấy người của nàng, dám cùng nàng chia sẻ một tướng công, tuy rằng những ả đó không nhập môn, nhưng tướng công mình vẫn thật là có nữ nhân bên ngoài, khiến trong lòng nàng luôn khó chịu, bởi vậy nàng sinh hậnđối với bọn nữ tử thanh lâu.
84 Vương phi? Không phải Thái Hậu sao?Lăng Nhược Nhược có chút trợn tròn mắt, cái đó và phỏng đoán của nàngkhông giống nhau a, người muống mệnh của nàng hẳn là Thái Hậu mới đúnga, sao lại biến thành Vương phi?Hoa mụ mụ thấy vẻ mặt nàng có chút đăm chiêu, không dám quấy rầy nàngsuy nghĩ, đành phải chờ ở một bên, kỳ thật Hoa mụ mụ có một bụng đầy lời muốn với nàng.
85 Lăng Nhược Nhược mất tích, lần này là mất tích thật. Sau khi nàng bị bắt, người trong trang viên lập tức phái người báo choHoa mụ mụ ở Hoa Tụ Lâu, còn phái người ra ngoài thôn trang tìm kiếm.
86 “Nhị vương huynh, nghe nói con ta ở chỗ vương huynh, tiểu đệ cố ý lại đây đón bé trở về. ” Tát Nhãn vừa vào Ninh Vương phủ, liền nói như vậy với Tát Hoàn.
87 Trong khi Tát Hoàn và Tát Nhãn cùngnhau tranh giành bé, Lăng Nhược Nhược đang lâm vào tuyệt cảnh. Trước khi Vũ Sương Nhi mang Uyển Ngữ rời đi, ả đã thản nhiên dặn dò mấy tên tráng hán kia phải xử lý nàng.
88 Tát Nhãn ủ rũ bước ra khỏi tẩm cung của Thái Hậu, ai cũng không giúp được hắn. Chỉ cần nhớ lại cảnh bé ngọtngào kêu nhị vương huynh là phụ vương, hắn liền khổ sở.
89 Chỉ chốc lát sau, Hoa mụ mụ đến trước cửa Ninh Vương phủ. Bởi vì nàng đã tới một lần, lại bởi vì là chủ sự Hoa Tụ Lâu, không ít thị vệ từng đếnHoa Tụ Lâu đều nhận ra nàng, thế nên nàng chẳng cần phí mấy công sứcliền có thể vào trong vương phủ.
90 Hoa mụ mụ tựa như một người đột nhiênbị trúng gió, càng giống một người bỗng dưng đụng phải quỷ, ngay dướiánh mặt trời chói chan lãi run rẩy cả người.
91 Ngay lúc Hoa mụ mụ biết hung thủ cưnhiên là Ninh Vương gia Vương phi, ở ngoại ô kinh thành có một chiếc xengựa đang chạy như bay, người đang ngồi bình yên vô sự bên trong chínhlà người khiến cho ba huynh đệ hoàng gia nháo nhào tìm kiếm.
92 Sau khi gặp Vũ Sương Nhi, Hoa mụ mụđương nhiên không dám ở lâu trong vương phủ, lại càng sợ Vũ Sương Nhi sẽ tìm đến Hoa Tụ Lâu diệt khẩu. “Vương phi, nếu không có việc gì, thuộc hạđưa Hoa mụ mụ đến đi dạo nơi khác.
93 Chờ Hoa mụ mụ và hai thị vệ rời đi,Uyển Ngữ liền nhịn không được, nàng đã cực lực che dấu nỗi sợ hãi tronglòng, người vừa đi, nàng liền hỏng mất. “Vương phi, Vương phi, ả đã phát hiện chúng ta, ả biết là chúng ta làm.
94 Tiểu thư, ngươi không có việc gì, tamừng quá!” Hoa mụ mụ nhìn nàng từ trên xuống dưới, mắt chảy cả nước mắtra, vội vàng lấy khăn tay lau. Lăng Nhược Nhược cũng rất cao hứng, bởi vìdù trải qua một phen nguy hiểm, nàng vẫn hữu có kinh vô hiểm, nay vềđược tới kinh thành, không biết có thể được đại nạn không chết, tất cóhạnh phúc cuối đời?“Cục cưng hiện tại thế nào? Nghe nói là theo Vương gia hồi phủ.
95 Vũ Sương Nhi chờ ba ngày, thập phần kiên nhẫn chờ ba ngày, chờ bé hoàn toàn quen thuộc bọn họ, chờ Tát Hoàn hoàn toàn yên lòng. Nàng muốn động thủ, nàng rốt cục quyết định động thủ.
96 Nếu Lăng Nhược Nhược biết bé đã bịtrúng độc thủ, chết sống gì nàng cũng phải mang bé đi, nhưng rốt cuộcnàng đã nghĩ sai rồi, cứ nghĩ tất cả mọi người đều xem mình là mục tiêu, bé tạm thời vẫn an toàn.
97 Tát Hoàn tức giận đến cả người phát run, sắc mặt xanh mét, vẻ mặt đằng đằng sát khí. Tát Nhãn cả người ướt đẫm nước, lo lắng bất an nhìn đại phu. “Đại phu, thế nào? Bé có sao không?” Tát Hoàn lòng nóng như lửa đốt,ngay cả thanh âm đều bởi vì lo lắng cùng sợ hãi mà rung rung.
98 Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Tát Duệ hấp tấp chạy lại, tuổi còn nhỏ, trên mặt lại một mảnh trầmtrọng, khi biết được đệ đệ bị người ta đẩy ngã xuống hồ nước, hắn luôn sợ hãi và lo lắng.
99 Trong lòng Hoa mụ mụ rất rối loạn, nàng biết là ai làm, nhưng nàng sợ hãi, nên do dự, không biết có nên nói rachuyện Vũ Sương Nhi chính là hung thủ bắt cóc mình hay không.
100 ục cưng cuối cùng không khóc khôngnháo, cũng không còn kêu đòi mẹ nữa. Mọi người kìm lòng không đậu haimặt nhìn nhau, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tát Duệ hiện tại cảm thấy đệ đệ thật đáng thương, hắn còn có mẫu phi bên cạnh, nhưng đệ đệ thì không có, trong lòng không hề đố kỵ bé, ngược lại âm thầm thề phải bảo vệ bé.