121 “Duệ Nhi tỉnh. ” Lăng Nhược Nhược kinh hỉ kêu to, từ trong nội tâm phát ra vô hạn vui sướng. Bé nghe nàng kêu một tiếng như vậy, cũng cao hứng hét lên: “Ca ca tỉnh, ca ca tỉnh.
122 Sườn phi, Tiểu Vương gia đã tỉnh. ” Uyển Ngữ vừa nghe được cái tin khiến người ta phấn chấn, liền lập tứcnghiêng ngả lảo đảo chạy tới nói cho Vũ Sương Nhi.
123 “Không thể, Vương gia, ngài không thểcướp quyền làm nương của thiếp thân, Duệ Nhi là thiếp thân sinh ra,thiếp thân mới là người nên chăm sóc hắn, không cần đến tay của ngườikhác.
124 Bé và Tát Duệ nói chuyện, bên người có nha hoàn chiếu cố, ngoan ngoãn đợi Tát Hoàn và Lăng Nhược Nhược trở về. “Mẹ, ca ca khỏe lên rất nhiều. ” Bé thấy bọn họ trở về, lập tức bổ nhào vào lòng nàng, nhu thuận nói.
125 “Ngươi tới nơi này làm gì? Bổn vươngkhông phải đã nói, không cho phép ngươi tới, không cho phép ngươi rờikhỏi phòng của ngươi nửa bước sao?” Tát Hoàn nguy hiểm nheo hai mắt lại, lạnh lùng nhìn nàng.
126 Vương gia, con của thiếp thân, thiếpthân muốn tự mình chăm sóc. ” Vũ Sương Nhi khẩn cầu nói, nàng không muốnđể con mình rơi vào tay Lăng Nhược Nhược, mỗi khi nàng nhớ tới mình từng bày kế hại chết bé, nàng liền hoảng hốt lạnh cả người, thầm lo cho conmình không thôi.
127 Duệ Nhi, đến chỗ mẫu phi nào. ” Vũ Sương Nhi không nhận ra khác thường, cao hứng vươn tay về phía Tát Duệ. Nhưng Tát Duệ không nghe lời nàng, còn dùng sức lui ra sau.
128 Đêm đó, Lăng Nhược Nhược và Tát Hoàntrở về, nghe được chuyện này, Tát Hoàn rất tức giận, vốn định gọi VũSương Nhi lại đây chất vấn một phen, bất quá bị Lăng Nhược Nhược ngăntrở, bởi vì nàng còn chưa muốn so đo với nàng ta nhiều như vậy.
129 “Các ngươi nói cái gì, cục cưng mấttích?” Lăng Nhược Nhược vừa trở về liền nhận được một thông báo như vậy, trong một chốc, khó có thể tin. Nha hoàn thị vệ người người sợ tới mức lạnh run, không ai không dám thởmạnh, Tiểu Tiểu Vương gia biến mất, mỗi người bọn họ đều có trách nhiệm, ai nấy đều sợ bị phạt.
130 Ngươi, ngươi dám. ” Vũ Sương Nhi chưakịp duy trì đắc ý dào dạt được vài phút, lập tức bị lời nói của LăngNhược Nhược chọc tức điên lên. “Ngươi dám, ta vì sao không dám.
131 Im ắng tĩnh mịch. Nếu bây giờ có một cây châm rơi xuống cũng có thể nghe được. Không ai dám nói chuyện, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợmình hít thở quá lớn, sẽ bị Thái Hậu thẹn quá thành giận mà trách phạt.
132 “Ngươi đoán thật là chuẩn a, ngươi có thể đi làm bán tiên a. ” Lăng Nhược Nhược châm chọc nói, cố ý vô tình nhìn nàng một cái. Vũ Sương Nhi xoát một cái trắng bệch cả mặt, vụng trộm oán hận trừng mắt nhìn Lăng Nhược Nhược.
133 “Vương gia, tha mạng a, Vương gia, thamạng a. ” Vũ Sương Nhi nghe xong, sắc mặt lập tức trắng, vội vàng quỳxuống, khóc lóc cầu xin. “Vâng, vương huynh.
134 Tát Hoàn ăn nói khép nép, nhưng vẫnkhông được Lăng Nhược Nhược tha thứ, điều này khiết hắn cực kì uể oải. Hắn thực giận dữ, hận không thể lập tức giết Vũ Sương Nhi, để giải hận ình, và để giải hận cho Lăng Nhược Nhược.
135 Mẫu phi, là thật sao?” Tát Duệ đếntrước cửa lao nhìn Vũ Sương Nhi, khổ sở hỏi. Khi hắn nhìn thấy ánh mắtcầu xin của Vũ Sương Nhi, lòng hắn đã lạnh triệt để.
136 “Không thể, nàng hết lần này đến lầnkhác thương tổn ngươi và cục cưng, bổn vương không thể buông tha nàng. ”Tát Nhãn là người thứ nhất lên tiếng phản đối, hắn ngàn vạn lần khôngđồng ý dễ dàng buông tha cho nữ nhân ác độc kia như vậy.
137 “Ai gia rất vừa lòng cách xử trí củangươi, ai gia cũng biết ngươi bị rất nhiều ủy khuất và khổ cực. Nhữngchuyện đã qua, ai gia sẽ không truy cứu. ” Thái Hậu đã sớm thu được tintức, chậm rãi nói, bà đồng ý cho nàng ở lại Ninh Vương phủ.
138 Lăng Nhược Nhược nhìn vị nữ nhân cóquyền thế lớn nhất khắp thiên hạ đứng trước mắt, không hiểu vì sao bàvẫn chưa rõ, thứ mà nàng muốn, chỉ là một cuộc sống bình thường mà thôi.
139 “Không thể nào, mẫu hậu, không thể nào. Ngài rõ ràng đã nói, cục cưng là con của con, sao giờ lại thành con của Nhị vương huynh? Con không tin, không tin.
140 Một phen nói khiến mọi người trợn mắthá hốc mồm, ngốc hồ hồ nhìn nàng, ai cũng nói không ra lời. Muốn hỏinàng có phải là điên rồi không? Có phải là đầu óc bị nước vào? Nhưng aicũng không mở miệng.
Thể loại: Huyền Huyễn, Võng Du, Nữ Phụ, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50