21 Sóng nước Trường Giang vỗ vào be thuyền lách chacùh. Cát Nhược ngồi thù lù trong góc khoang nhìn Tiểu Chi thiêm thiếp. Chàng để mặc cho con thuyền lặng lẽ trôi theo dòng nước, chẳng biết định hướng một địa phương nào.
22 Tuyết rơi đầy trắng xóa trên đường, cùng với những cơn gió bấc se lạnh làm Cát Nhược rùng mình. Có lẽ cái lạnh của tuyết trời cùng với cái lạnh trong tâm hồn khiến chàng phải rùn mình vì sự cô quạnh.
23 Một khắc, hai khắc, ba khắc. Đỉnh đầu Cát Nhược toát lên một làn khói trắng, Thụy Nhẫm mới rút song thủ về. Cát Nhược hỏi nàng:- Sao cô nương lại tốn hao nguyên khí cứu tại hạ ?Thụy Nhẫm nhìn chàng:- Ta cũng không biết nữa.
24 Tiểu Chi đi tới đi lui trong địa thạch phòng, nàng dừng bước đối mặt với Cát Nhược:- Tại tiểu ca hết. . . mới rơi vào chỗ này. Giờ thì không biết đường nào mà ra.
25 Trên quang lộ dẫn đến thành Quan Đô, xuất hiện đám kỵ sĩ, độ trên ba mươi người. Dẫn đầu là Thi San Hào với ngọn đại kỳ thêu ba chữ Thiên Sơn phái. Thi San Hào hối thúc các cao thủ Thiên Sơn ra roi cho ngựa phi nhanh hơn.
26 Lạc Dương thành. Mười năm đã trôi qua, ai cũng chờ đợi đến cái ngày này, ngày mở đại hội Long Hoa. Mười năm về trước trên đỉnh Long Hoa, đại hội Long Hoa đã được tổ chức, và người chiếm ngự đỉnh cao võ lâm là Võ Lâm Minh chủ Quang Di Phục, nhưng rồi sau ngày đại hội đó, Võ Lâm Minh Chủ đột nhiên bỏ tất cả những gì đã chiếm được, chu du khắp thiên hạ.
27 Tiếng cười rộn lên dữ dội, rồi một người vận trường y đen kịt như một con quạ đen. Khuôn mặt nhọn hoắc, khô choắc, ngồi trên chiếc long xà lướt thẳng vào Long Hoa lôi đài.
28 Tiên Hạc cô phụ và Bạch Hạc tiên cô còn ngạc nhiên, không biết Bạch nhi sao lại bay đi. Nhưng liền đó họ đã lại thấy bóng dáng của Bạch nhi xa xa ở lưng trời.