101 Bọn họ cũng không ngu ngốc để nữ nhân nhìn thấy, nhóm đại thẩm này có thấy cũng không quan hệ, nữ nhân nông thôn, không sợ trước khi hôn nhân ngay cả một đoạn cổ hở ra cũng không dám cho nam nhân nhìn thấy, hơn nữa ở dưới gốc cây hòe đầu thôn đứa nhỏ nào chẳng có khắp nơi, huống chi các nàng đều là các thẩm nương đã nhìn bọn họ “truổng cời” lớn lên như thế nào.
102 Đinh Hạo nghe hắn nói chân tướng chuyện tình, nhất thời lộ ra vẻ khó xử. Đinh Thừa Tông châm cho hắn chén trà, mỉm cười nói: “Có chuyện gì khó xử, ngươi cứ nói.
103 Cánh cửa đóng lại, Đinh Hạo mỉm cười hiện ra trước mặt¸ La Đông Nhi vỗ ngực, thở dốc nói: “Cần gì phải hù chết người ta, huynh. . . Người ta phải tới Đinh phủ làm châm nương, còn sợ không có cơ hội gặp huynh sao? Không nên làm cho người ta mạo hiểm đi ra như vậy à”.
104 Vào Phách Châu thành, Đinh Hạo cũng không lập tức đi tới ngõ Trư đầu, mà là đánh xe trực tiếp tới nha môn châu phủ, hỏi thăm hành tung của Triệu huyện úy.
105 Trong lòng cân nhắc một phen, không khỏi lại nghĩ tới chuyện mất trộm quan ấn lần trước, được Đinh Hạo trợ giúp một lần, thu hồi quan ấn cho mình, lần này nói không chừng được Đinh Hạo trợ giúp, đổi lại một quả còn lớn hơn quan ấn.
106 Cũng may Triệu huyện úy cũng có chút chiếu cố với hắn, lệnh cho người hầu bưng nước mang trà tới đúng giờ. Hai người hầu kia cũng được Triệu huyện úy dặn cũng không hét lên lúc tới đó.
107 Đinh Hạo lúc bắt đầu sao chép sổ sách, thật là phi thường khắc khổ, ngay cả giữa trưa hắn cũng không rời khỏi phủ nha. Hắn ở mấy đại tửu lâu nổi tiếng thưởng thức đồ ăn ngon, mỗi ngày vào giữa trưa tửu lâu lại mang đồ ăn tới tận cửa.
108 Trong ngõ nhỏ này đều là một ít tiệm ăn nhỏ, có quán cổ xưa đặt ở mặt tiền gia đình, những tấm phướn gọi hồn nhỏ phất phơ trong gió, cái bàn nhỏ đặt dưới tàng cây, liễu rủ lả lướt, bên cạnh một dòng suối nhỏ, suối nước cũng rất trong suốt, ý cảnh thật u nhã.
109 Hán tử béo ục ịch nói: “Là ta, thì ra là Liễu bà bà, Đại Đầu có mắt như mù, vừa rồi không nhìn thấy. . . ”. “Ngươi còn có thể nhận ra ta là Liễu bà bà sao?”.
110 Đinh Hạo ở giữa đám người đi đường, xe la che giấu, lặng lẽ tiến lại gần, áp lưng vào cây liễu, trộm nghe ba người nghị luận sau gốc cây, Loan Đao Tiểu Lục nói: “Vốn cuộc mua bán này tiền dễ dàng tới tay, cha ta liền có tiền chữa bệnh, giờ thì tính sao”.
111 Bất quá Đinh Hạo cũng không dám sơ suất, nếu là Liễu Thập Nhất, vì tư oán cũng tốt mà tranh quyền cũng vậy, lợi hại nhất cũng là sử ra chút thủ đoạn hủy hoại thanh danh, nhưng Từ Mục Trần lại bất đồng, sự tình liên quan đến tính mạng người thân hắn, chó cùng dứt giậu, thuê người hại mình cũng là có khả năng, bởi vậy hắn đem hai công sai phụ trách trông giữ chính mình làm bảo tiêu, mỗi ngày lôi kéo bọn họ cùng đi uống rượu.
112 Rời khỏi phủ nha, Đinh Hạo đi vòng quanh phố xá, lấy một đồng tiền, thuê một đứa bé chơi đùa ngoài đường đến nhà họ Liễu thông báo một tiếng, ước định canh giờ ngày mai gặp, rồi quay về nhà trọ.
113 Đinh Hạo tạm thời buông xuống tâm sự, cười nói: “Nương, những ngày qua thân thể thế nào, có hay không đúng giờ uống thuốc, Trư Nhi có thường đến thăm người không? Tiểu tử này nếu không thay ta hiếu thuận nương, ta không tha cho hắn”.
114 Trúc, chuối hợp lại trước mắt một mảnh màu lục xen lẫn nhiều điểm đỏ thẫm, nhìn kỹ, đúng là anh đào. Tiếng chim hót dễ nghe loáng thoáng truyền đến, Lan nhi ở phía trước dẫn đường, không hướng đến chỗ ở của Đinh Thừa Tông, mà là đi về phía một con đường nhỏ bên trái, đi không lâu, mũi ngửi thấy mùi hương, trước mắt là một phiến hoa lan đang nở.
115 Nhạc Cửu đứng ở phía sau hắn, một bên hướng lên thấy sắc mặt hắn, đau khổ nói: “Nhị thiếu gia, ngài biết, bởi vì nhị thiếu gia là Cửu nhi buông tha tính mạng cứu trở về, nói một cách không quy củ, Cửu nhi thực đem nhị thiếu gia trở thành cốt nhục thân sinh để yêu thương a.
116 Đinh Hạo đắc ý cười: “Nàng muốn biết, liền hôn ta, ta đây cái gì cũng nói hết”. La Đông Nhi hé miệng nhỏ nhắn nói: “Huynh không đề cập tới điều kiện, thế nào một hồi nữa người ta không phải theo huynh?”.
117 Lão thư lại kia vẻ mặt cười khổ nói: “Thuộc hạ không dám, đại nhân nói quá lời. Theo lý thuyết, thuộc hạ hẳn là phải tra cẩn thận, mới đến hướng đại nhân bẩm báo, chính là.
118 Trần khâm sai bị Trình áp ti không mặn không nhạt chống đối một phen, tức giận đến không nói nổi. Buổi chiều, hắn lại đi tra xét một phen chỗ tây sương phòng đã bị đốt thành tro, hỏi lại tình hình xảy ra, vẫn là không có phát hiện gì.
119 Hắn liền ngẩng đầu lên, nhìn lên chỗ ngồi của vị quan Châu phủ, trong lòng thấp thỏm không yên. Kiến thức của hắn mặc dù rất rộng, thế nhưng cũng chưa từng tới phủ nha này bao giờ, mấy lần trước bị truyền vào phủ nha, chỉ là hỏi han qua loa, cũng không phải là xét xử, hôm nay lại được giải đến công đường để thẩm vấn, hắn đã bao giờ gặp cảnh uy nghiêm như vậy đâu?Mái hiên nơi đại sảnh bề thế như một quả núi, vừa vào đại đường, một cỗ khí tức trang nghiêm tràn đầy không khí, đập vào mắt chính là tấm biển rất rõ “quang minh chính đại”, bên dưới tấm biển là bức bình phong, bên trên bức bình phong có vẽ vô số con sóng cuộn trào bao quanh mấy tảng đá, bọt nước bắn tung, khí thế rất hào hùng.
120 Sau khi xem qua chi tiết thú vị trên, hắn cũng hiếu kỳ chạy tới một khu chợ sáng tìm một người bán thủy sản, kiếm một cái túi đựng mực bẩn thỉu, mua một con mực bỏ vào, sau dùng con mực này làm thí nghiệm nhỏ lên nét vẽ lung tung trên mặt giấy, hắn liền phát hiện quả nhiên là nét vẽ biến mất.