161 Thiếu niên ở trên trại ung dung cười, lớn tiếng cười nào nói: “Khâm sai triều đình? Quan viên triều đình đến đây chúng ta cũng đã từng gặp một số, nhưng không phải là khâm sai.
162 Phủ cốc, cô sơn, đủ các loại hoa. Một ít thức ăn, một bát canh đậm. Chén và đĩa là do kỹ thuật làm đồ sứ mà Ngô Việt Yến Tử làm ra, rượu là loại rượu nho Lương Châu rất ngọt.
163 Diệp công tử chơi chim quả thật là có tài nghệ, mới qua thời gian hai ngày mà đã bắt được một con chim ưng, đó là một con hùng ưng thảo nguyên thực sự, mà lại còn là một con tiểu ưng, đây không phải là con cú mèo mà Mục Vũ chơi, làm cho Mục Vũ nhay nhót lên sung sướng, Diệp công tử vốn trong mắt hắn bị coi là kẻ thù đã lập tức được coi như là thần tiên, được nó bái làm sư phụ nuôi chim.
164 Sau khi tiến vào thành Phủ Châu, Dương Hạo đã cơ bản hiểu được tình hình trước mắt, biết rằng Chiết đại tướng quân đã đích thân dẫn quân đi diệt thổ phỉ, bây giờ do em ruột của Chiết đại tướng quân làm chủ, đương nhiên nên sang phủ bái kiến.
165 Thê Vân Quan ở Lạc Hà Sơn tọa lạc ở trên ngọn núi Thương Sơn cây cỏ rậm rạp được ôm bởi các dãy núi. Nơi đây núi rừng xanh biếc, cảnh sắc âm u tĩnh mịch.
166 Các hộ lớn nhà giàu có phần hơi dung túng đối với chuyện này, họ cũng có cái lý của họ. Trong một đại gia tộc, người sau này đứng đầu làm việc chắc chắn phải là nam đinh.
167 Vừa mở cửa ra thì một nam tử mặc y phục gấm lụa lắc lư đi ra ngoài, áo ngắn nửa người, tóc dài ngang vai, chân còn chưa đi tất, chỉ đi độc chân một đôi guốc mộc kiểu Đường nhân, phong lưu không ràng buộc, hình dáng phóng đãng.
168 Lưu Thế Hiên mỉm cười, lại nói: “Có điều, nếu như Dương khâm sai chỉ vì người trong lòng mà nóng giận giết người thì đáng khen, nhưng đó cũng chẳng qua chỉ là một hán tử chính trực vùng hương dã, trong thiên hạ này những kẻ vì tình mà giết người, rồi bỏ mạng nơi ngàn dặm nhiều vô kể, Lưu Thế Hiên chưa chắc đã bái phục hắn.
169 Lão quản gia Đường phủ nhịn cười nói: “Vừa mới bị đại tiểu thư mắng chửi cho bụi đầy đầu đất đầy mặt rời đi rồi, thiếu gia khuyên đại tiểu thư đi, đối với Tần công tử như vậy quả thật có chút.
170 Hai huynh đệ không hiểu gì cả, cũng không biết tiểu cô cô hôm nay thấy có chỗ nào khó chịu. Chúng nào có biết cơn giận lần này của Chiết Tử Du không phải vì chúng đến lầu xanh mà là chúng còn đưa Dương Hạo cùng đi.
171 Ba ngày rời khỏi Phủ Châu, trời đất dần trở thành càng rộng lớn hơn, mở to mắt nhìn, khắp nơi là cánh đồng bát ngát khôn cùng. Ngọn núi cao xa xa. Cây cối ở những mảnh đất khác nhau thì sắc cây cũng khác nhau.
172 Dương Hạo mỉm cười nói: “Có gì là không dám chứ? Ngươi là nam nhi ở thảo nguyên, chẳng lẽ lại không biết quy tắc của thảo nguyên? Các ngươi bị Mộc lão bắt được, là tài sản tư hữu của hắn, hắn có quyền đem các ngươi tặng cho người khác.
173 Thầm Muội Nhi hơi lo lắng hỏi: “Tiểu Dã Khả Nhi à, chúng sẽ xử lý chúng ta thế nào đây. Ta thấy cái tên Dương khâm sai háo sắc thật, hắn. . . Liệu có chiếm đoạt ta không?”.
174 Tây bắc Đảng Hạng Khương lại lần nữa kéo cờ tạo phản, Hạ Châu Lý Quang Duệ ốm, sau khi tin Chiết Châu Chiết Ngự Huân xuất binh truyền đến, hắn hiểu đây là cử chỉ tước phiên liên thủ của ba thế lực tây bắc đối kháng với hắn.
175 Cốc khẩu sớm đã có người đứng đó, người đó mặc bộ áo dê rách nát, tay cầm một binh khí, như một tên thợ săn trong núi, xa xa đã nghênh đón quân Đại hán cưỡi ngựa đi đến, hai bên nói chuyện một lúc, rồi tên kia bèn lấy tay phải để nhẹ lên ngực, quỳ gối, theo đó dẫn chúng vào sâu trong sơn cốc.
176 Dương Hạo cười, hỏi lại: “Nghĩa phụ, ngươi can tâm tình nguyện vứt bỏ đi mối hận này được không, bỏ qua mối thù của người vợ đã chết được không?”. Lý Quang Sầm ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, núi non trùng điệp, cỏ cây tươi tốt.
177 Dân chúng trong cốc nhìn thấy Dương Hạo thì chạy tới, chào hỏi hắn. Dương Hạo ghìm ngựa, chiến mã cũng đi chậm lại, mỉm cười ý chào hỏi bách tính. Bỗng nhiên hắn nhìn thấy một khuôn mặt đang cười, rất quen, nụ cười ấm áp như gió mùa xuân ấy vẫn lưu luyến trong đầu hắn.
178 Nhưng lần này Dương Hạo đón chỉ, nghi thức truyền chỉ rất long trọng, Xích Trung là quan trên, vừa nhìn tình hình thì hiểu được tầm trọng đại của nó, cho nên vội vàng nghênh tiến khâm sai truyền chỉ, mời trà và ngồi ghế trên.
179 Trình Đức Huyền chức vị cao, mà nay: trong mắt hắn không chịu nổi Dương Hạo vừa đề bạt thì chức quan vượt lên trước hắn, đi lên đầu của hắn. Hơn nữa trong quá trình cùng hắn tranh giành, khiến hắn nhiều lần không thành công, điều này Trình Đức Huyền làm sao chịu nổi? Nhưng tình thế hơn nhân cường, giờ Dương Hạo chính là người lãnh đạo trực tiếp của hắn, hắn có khóc cũng không làm gì được.
180 Hai người chia tay như trong cơn mơ, Dương Hạo thấy chuyện đó như chỉ diễn ra cách đây chớp mắt, nhưng lại như đã lâu lắm, phút chốc quên mất mình đang ở nhân gian.