81 Giải thích một chút về tình huống của mình với đạo diễn, rồi tiện tay gọi báo cho Tổng Tài một tiếng, Khổng Thu vội vàng cùng Cam Y xách hành lý ra sân bay.
82 Bất quá chỉ trong chớp mắt, tình huống đã trở nên càng lúc càng không thể nào cứu vãn được nữa. Đem Mục Dã đặt vào trong lòng Khổng Thu, Đường nghiêng người tránh thoát móng vuốt của Blue.
83 Cuộn mình trong lòng Blue, tim đã không còn đau nữa, hai mắt Khổng Thu phiếm hồng, trong tay là một cái khăn sạch, cậu nhẹ nhàng lau từng vết thương trên mặt, trên nguời Blue.
84 Sớm đã qua giờ dùng cơm chiều, nhưng hai vị chủ nhân cũng như hai vị khách trên lầu hai vẫn chưa có ý định đi xuống. Chủ nhân chưa nói muốn dùng cơm, thì vệ sĩ cùng mấy người hầu trong nhà tự nhiên cũng tuyệt đối không dùng bữa.
85 Trong phòng, Khổng Thu lẫn Mục Dã đều không sao bình tĩnh được. Đến trước mặt Mục Dã, Khổng Thu ôm chầm lấy y, hô hấp trầm nặng, giọng mũi anh ách nói: “Anh bình an vô sự thật tốt quá….
86 Nghĩ đến một việc, Mục Dã cười cười nhớ lại: “Bất quá trước kia anh ấy thật sự rất quá đáng, mặc kệ là trong lời nói hay hành động đều khiến cho tôi không sao chấp nhận được, làm cho tôi cảm thấy anh ấy tìm tôi chỉ với một mục đích duy nhất chính là để tiết dục vậy, không chỉ thế, anh ấy cũng từng nói qua những lời này.
87 Khi tỉnh lại, người bên cạnh vẫn như mọi ngày, đang tựa vào đầu giường đọc báo, bất quá từ sau khi y sinh bệnh đến nay, người này đã không còn hút thuốc nữa.
88 Con dâu dòng họ Tát La Cách đã không dễ làm, mà làm người anh tốt còn khó hơn. Cam Y ngoan ngoãn biến thành bộ dạng mèo con để thỏa mãn khao khát “cuồng chụp ảnh Miêu Linh tộc nhân” của Khổng Thu.
89 Sáng hôm sau, Mục Dã mới ra khỏi phòng. Nhìn sắc mặt cùng bộ dáng thong thả của y, Khổng Thu chỉ cười không nói, tỏ vẻ đã hiểu. Tâm tình của Bố Nhĩ Thác tựa hồ cũng rất tốt, cũng kệ Khổng Thu cùng với Cam Y theo đuôi Mục Dã xuống phòng khách nói chuyện phiếm, còn hắn thì vào thư phòng làm việc.
90 Thất hồn lạc phách ngồi xuống giường, Khổng Thu chùi chùi mũi, rồi mới đem khăn tay sũng nước của mình ném vào trong thùng rác bên cạnh giường.
“Blue, anh ở đâu? Em nhớ anh, anh có thể ra đây một chút được không?”
Không ai xuất hiện.
91 Nhìn nhìn Bố Nhĩ Thác lại ngó ngó Blue, trong lòng Khổng Thu chợt nảy sinh một cảm giác vô cùng quái dị. Đúng vậy, chính xác là cực kỳ cực kỳ quái dị.
92 Nghĩ đến chuyện gì đó, hai mắt Khổng Thu sáng rực lên, kết quả cậu còn chưa kịp lên tiếng, Cam Y đã tiếc nuối lắc đầu: “Đề Cổ hiện tại không thể tiến vào Đan Á được, hiện nay năng lực của cậu ấy quá yếu, nếu tiến vào sẽ bị Đan Á cắn nuốt mất nguyên thần ngay.
93 Ở trước cửa thư phòng nghe lén gần nửa ngày trời, bên trong vẫn không có thanh âm nào, Khổng Thu lấy hết dũng khí gõ cửa, Cam Y vội núp sau lưng cậu, kéo kéo áo.
94 Chầm chậm hưởng thụ đôi môi của ái nhân, thanh âm mang đầy từ tính của Mục Dã dịu dàng trấn an lòng người: “Tương lai chúng ta còn rất nhiều thời gian bên nhau, em tin tưởng, trong rất nhiều, rất nhiều năm đó, hai người chúng ta chỉ gặp phải một lựa chọn mà đối với những người khác có thể xem là vô cùng thống khổ.
95 Cùng Blue vội vội vàng vàng đi xuống lầu, mới vừa bước vào, Khổng Thu nhìn thấy một người khiến cậu không tự giác mà rùng mình mấy cái, vội lui lại hai bước, trốn sau lưng Blue, lạnh quá.
96 Nữu Nhân khẽ thở dài, nói: “Những ngày xa nhau thật sự, thật sự vô cùng cô đơn, cũng phi thường thống khổ, có nhiều đêm thấy nhớ người đó đến không tài nào chợp mắt được.
97 Đêm nay, Blue cũng dị thường cuồng dã, Khổng Thu thiếu chút nữa không thể khống chế được mà bất tỉnh ngay trên giường. Cả người toàn là mồ hôi, trên mặt lại phủ đầy nước mắt, Khổng Thu trong tình trạng nửa hôn mê được Blue ôm vào nhà tắm, rồi lại ôm về giường, cuộn mình trong lòng Blue, hưởng thụ xoa bóp dễ chịu của anh.
98 Khổng Thu và Mục Dã đều kinh ngạc nhìn về phía trước, cảm giác thương cảm vì ly biệt tạm thời đã bay đi. Khổng Thu theo thói quen tính cầm lấy máy ảnh trước ngực để tác nghiệp.
99 Trở về rất nhanh, Blue ôm Khổng Thu, Cam Y ôm Mục Dã quay về biệt thự. Bất quá chỉ mất chừng mười phút, nhưng trên người Mục Dã lại xảy ra biến hóa ngất trời.
100 Mở cửa,CamY nhanh tay kéo Khổng Thu và Mục Dã vào trong căn phòng ấm áp, còn bản thân thì vào cuối cùng nên cũng thuận tay đóng cửa lại. Khổng Thu giậm chân lên tấm thảm ngay trước cửa, miệng ồn ào nói: “Lạnh quá đi, lạnh muốn chết đi được, cả đầu ngón chân cũng đông cứng hết luôn rồi nè.