1 “Trọng Ni, tôi muốn kết hôn. ”
“Kết hôn?”
Khổng Thu cố gắng bảo trì vẻ mặt bình thường, dù trong lòng cậu vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng vẫn có vài phần sáng tỏ, đây vốn là chuyện sớm hay muộn thôi mà.
2 “Trọng Ni, cậu chạy đi đâu rồi? Gọi di động thì chuyển sang hộp thư thoại, điện thoại nhà cũng không ai bắt, đừng nói cậu bị hồng bao lớn của tôi dọa chạy mất dép đấy nhé? Tôi không cần hồng bao, nhưng đám cưới tôi, cậu nhất định phải có mặt, bằng không tôi sẽ không để cậu yên đâu.
3 Khi cậu đến bệnh viện thú y đã là tám giờ tối, có lẽ các bác sĩ vẫn chưa tan ca. Vừa nhìn thấy Khổng Thu, cô y tá liền nở nụ cười: “Khát vọng sinh tồn của con mèo này rất mãnh liệt.
4 Ngày 25, sau một tuần công tác, cuối cùng Khổng Thu cũng hoàn thành việc chụp ảnh. Nữ minh tinh kia cũng vì hài lòng với những bức ảnh của Khổng Thu, nên khi biết cậu có việc riêng đã phá lệ đồng ý chụp ngoại cảnh trong vòng hai ngày ngắn ngủi.
5 Nếu không phải hai mắt vô cùng đau rát, lại không tài nào mở lên nổi, Khổng Thu cũng chẳng biết giờ đã là năm giờ sáng. Cất camera đi, Khổng Thu cũng lười tắm rửa, chỉ rửa mặt, đánh răng, rửa chân sạch sẽ.
6 Khổng Thu vừa thức dậy, nằm bên cạnh cậu lúc này lại là một con mèo lông xù. Cậu cảm thấy vô cùng kỳ cục, nhưng bất quá cũng không thấy chán ghét. Khổng Thu vốn ưa sạch sẽ, nhưng cũng không khiết phích quá độ, nên chuyện Blue nằm trên giường hình như cũng chỉ là một chuyện tự nhiên và bình thường.
7 Từ sau khi nuôi dưỡng Blue, công việc hàng ngày của Khổng Thu hầu hết đều là dạo quanh các diễn đàn về mèo, tìm tòi các phương pháp nuôi mèo hiệu quả nhất.
8 Nhờ vào sự lớn mạnh của mạng Inte et, trước tiên, Khổng Thu search lộ tuyến về thành phố C, viết lại trên giấy, rồi mới kiểm tra bằng GPS một lần nữa cho chắc chắn.
9 Mặc dù có Blue làm bạn, nhưng lần đầu tiên phải chạy trên đường cao tốc, nên hai mắt Khổng Thu càng lúc càng mỏi. Dư Nhạc Dương lo lắng cho cậu, nên đã gọi không biết bao nhiêu lần, mỗi lần nhận điện thoại xong, Khổng Thu đều hít một hơi thật sâu để lấy lại tỉnh táo.
10 Giờ tan tầm đã qua từ rất lâu, mãi đến 9h, Khổng Thu mới tới trước cổng khách sạn Triều Dương. Đỗ xe xong, Khổng Thu toàn thân cứng ngắc bước xuống, con mèo vẫn nằm trong lòng cậu như định làm tổ trong đó.
11 Khi tỉnh lại, hai mắt Khổng Thu đã sưng phù lên, nhìn qua rèm cửa, cậu mới nhận ra trời đã sáng. Trong lòng có một thứ gì đó mềm mềm ấm áp, thứ đó đột ngột động đậy, ngay sau đó, cằm của cậu đã bị liếm liếm không ngừng.
12 Nhìn qua gương chiếu hậu, Khổng Thu đã không còn cảm thấy thống khổ như mỗi lần đối mặt với Dư Nhạc Dương nữa. Đau lòng thì vẫn có, nhưng cậu đã học được cách buông tay, mà rốt cuộc bây giờ cũng đã buông tay được.
13 Mất hết cả ngày để thu dọn, Khổng Thu mang hết tất cả những gì mình có thể mang đi đóng gói cẩn thận, Dư Nhạc Dương sẽ giúp cậu tìm công ty chuyển phát gửi thẳng đến thành phố S.
14 Sáu tháng cuối năm là thời điểm các công ty giải trí bận rộn nhất, công ty của Khổng Thu cũng không ngoại lệ. Khổng Thu là một nhiếp ảnh gia cao cấp, còn công ty tuyên truyền và thiết kế mà cậu ký hợp đồng cũng là công ty hàng đầu trong giới này.
15 Buổi tối có hẹn nên kế hoạch đi công ty bách hóa của Khổng Thu đã bị phá vỡ. Khi còn cách giờ hẹn khoảng một tiếng đồng hồ, Khổng Thu bỗng nghĩ tới một thứ gì đó mà mở laptop ra, vào trang mua sắm trực tuyến trên mạng, Blue cũng ghé vào chân cậu để nhìn màn hình máy tính.
16 Xuống xe, Khổng Thu nói lời tạm biệt rồi vội vàng ba chân bốn cẳng chạy như bay về xe của mình. Con mèo vốn đang nằm trong giỏ chỉ gầm nhẹ mấy tiếng, lúc này đã gào to meo meo không ngừng.
17 Đi xuống lầu mua hai phần điểm tâm cho cậu và Blue, Khổng Thu mang theo một số thứ cần thiết, rồi mang Blue ra khỏi nhà. Sau đó điện thoại cho trợ lý báo rằng cậu sẽ đến thẳng studio.
18 Kết quả kiểm tra vượt xa dự đoán trước đây của bác sĩ, các xét nghiệm cho thấy, Blue hoàn toàn khỏe mạnh, còn hai chân sau của nó cũng đang trên đà hồi phục.
19 Từ sau ngày hôm đó, cả người Khổng Thu cứ lâng lâng như đang bay bổng trên mây, bởi thời gian đứng dậy của Blue càng ngày càng lâu, không chỉ vậy, nó còn có thể đi từ phòng ngủ đến phòng khách nữa!
Loại cảm xúc hưng phấn này đã trực tiếp giúp cho hiệu suất làm việc của Khổng Thu tăng cao, khiến các đồng sự không tài nào luời biếng được.
20 Lúc xe dừng lại trước cửa nhà Mục Dã, Blue mới thôi không gào lên nữa. Khổng Thu thì đầu đầy mồ hôi, vừa ôm nó xuống xe vừa xin lỗi Mục Dã. Còn Mục Dã chỉ cười cười rồi nói một câu: “Hay là đừng cho Blue liếm miệng cậu nữa, dù sao thì nó cũng chỉ là một con mèo thôi mà.