21 Mục Dã nhìn đồng hồ, đột nhiên cầm lấy cổ tay của Khổng Thu, Khổng Thu có chút khó hiểu, ngẩng đầu nhìn y, chỉ thấy đối phương đang thần bí nhìn cậu, cười cười đáp: “Trọng Ni, tôi muốn nhận lễ vật của mình.
22 Từ sau khi dự sinh nhật của Mục Dã đến nay, Khổng Thu trở nên phi thường bận rộn, cho dù cậu gần như từng giây từng phút đều ở bên cạnh Blue, nhưng những hành động thân mật của cả hai lại gần như không có.
23 Khi có tín hiệu mời hành khách vào làm thủ tục thì Khổng Thu mới từ toilet đi ra. Chỗ ngồi của cậu là ở khoang hạng nhất, sau khi máy bay cất cánh, Khổng Thu liền hạ lưng ghế để nằm xuống, Mục Dã dĩ nhiên là nằm ở bên cạnh cậu.
24 Nằm ở trên giường, Khổng Thu chăm chú nhìn vào đồng hồ trong điện thoại. Mắt cậu nhức mỏi, đầu cũng rất đau, nhưng nếu không gọi một cuộc điện thoại thì chắc chắn cậu không thể nào ngủ được.
25 Triển lãm lần này là do một tòa báo lớn tại địa phương làm chủ trì, không chỉ các công ty nổi danh trên thế giới cùng các đoàn thể tham gia mà còn có rất nhiều nghệ nhân nổi tiếng tới.
26 Ăn vài miếng sandwich cho no bụng, màn đêm buông xuống thật lâu, Khổng Thu để tiểu Trương ở lại buổi liên hoan tối nay, còn mình thì mang máy ảnh trở về khách sạn.
27 “Cộc cộc cộc. ”
“Cộc cộc cộc. ”
“Mục Dã, anh đâu rồi?”
Đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy người ra mở cửa, Khổng Thu vội lấy di động ra gọi cho y, nhưng gọi mấy cuộc liên tiếp, cũng như mấy tiếng trước, điện thoại của Mục Dã vẫn đang tắt máy.
28 Khổng Thu vô cùng lo lắng cho Mục Dã, chứng dị ứng này của Mục Dã hình như có chút nghiêm trọng, đã bốn ngày, Mục Dã vẫn không tốt lên được thêm chút nào, sắc mặt vẫn tái xanh như trước.
29 “Mục Dã, công việc cứ gác hết qua một bên, anh phải dưỡng bệnh cho tốt đó. ”
“Thật ngại quá, tôi vốn định sẽ về cùng cậu. ”
“Đừng nói vậy, anh mà còn ở đây, ngược lại chỉ càng khiến tôi thêm lo lắng thôi.
30 Sau khi Mục Dã về nước, công việc của Khổng Thu cũng nhiều gấp đôi, phải làm những việc không đúng chuyên môn của mình đối với cậu mà nói, hai ngày này quả thật còn dài hơn cả hai năm.
31 Hơn năm giờ sáng, máy bay chuẩn bị đáp xuống sân bay thành phố A, Khổng Thu suốt dọc đường cứ mơ mơ màng màng, nhưng khi vừa nghe tiếp viên hàng không thông báo máy bay sắp hạ cánh, cậu đã lập tức tỉnh táo, phi thường, phi thường tỉnh táo.
32 Đầu lưỡi nham nhám của Blue không kiếng nể gì mà càn quấy tấn công môi của Khổng Thu, hai chân sau hữu lực chống đỡ thân thể, hai chân trước đè lên hai vai cậu.
33 Suốt đường về, tâm tình của Khổng Thu vẫn không tài nào bình tĩnh lại được, nhất là lúc cho xe vào gara, tim cậu đập loạn như trống trận. Về đến nhà, trong nhà, chỉ có, cậu và Blue….
34 Quay đầu lại, nhìn bộ dáng Khổng Thu đang sờ sờ môi mình, trông vô cùng khó xử, Blue bỗng liếm liếm miệng, môi mắt mèo xanh lam chợt trầm hẳn xuống. Nhảy lên ghế sofa, Blue gục xuống chân Khổng Thu, khẽ khép hờ mắt, từa hồ nó đang vô cùng mệt mỏi.
35 Tỉnh lại chỉ thấy đầu đau đến sắp phát nổ, Khổng Thu khẽ rên một tiếng, ôi, đã gần một giờ trưa rồi. Sờ sang bên cạnh, không thấy Blue đâu, cậu vội xoay người gọi: “Blue! Blue!”
“Meo meo.
36 “Đây, quần áo bẩn thì ném vào máy giặt. Còn đồ sạch thì đặt lên giường. ”
Ngồi trên thảm ở trước giường, Khổng Thu mặt không chút biểu tình uy nghi ra lệnh.
37 Đợi đến gần sáng, vẫn chưa thấy Mục Dã quay về, Khổng Thu ôm một bụng lo lắng mang theo Blue về nhà. Điện thoại cho y thì vẫn khóa máy, trước khi về đến nhà, Khổng Thu đã quyết định nếu hết ngày mai mà vẫn không có tin tức gì của Mục Dã, thì cậu sẽ báo cảnh sát.
38 “Cốc cốc cốc. ”
“Mục Dã, có trong đó không?”
“Tôi đây, Trọng Ni, vào đi. ”
Vừa nghe được tiếng Mục Dã, Khổng Thu thoáng yên tâm được phần nào, cậu mở cửa bước vào.
39 “Nhóc hư, lát nữa gặp Mục Dã không cho phép mi gào hỗn với người ta, rõ chưa?”
“Meo meo ngao!”
“Nếu không tối nay ta sẽ không thèm tắm cho mi nữa.
40 Buổi tối tắm rửa sạch sẽ xong, lên giường nằm, Khổng Thu vẫn còn mải suy nghĩ về chuyện của Mục Dã, không phát hiện ra con mèo nào đó ở trên người cậu cứ hít lấy hít để, lại còn cắn mở nút áo ngủ của cậu ra.