101 “Cốc cốc. ”
“Tiểu Thu Thu, sữa đến đây. ”
“A, cám ơn anh, Cam Y. ”
So với Mục Dã, Khổng Thu lại càng không chút khách khí. Cầm lấy ly sữa, cậu liền uống một ngụm lớn, trên môi còn đọng một chút sữa ấm.
102 Đợi chừng một giờ sau, bác sĩ gia đình đã đến, Cam Y ôm cậu bé ra khỏi phòng tắm. Tắm rửa xong, những đường nứt da trên người bé càng hiện lên rõ nét.
103 Cam Y nhìn nhìn đồng hồ, tay thật khẽ, thật khẽ nâng đầu cậu bé dậy. Cậu bé mơ mơ màng màng mở mắt ra, Cam Y thấp giọng nói: “Đến giờ uống thuốc rồi. ”
“Dạ.
104 Trời đã sáng, những người sống gần đó đã bắt đầu một ngày mới, người nào tập thể dục thì đi tập thể dục, ai đi làm thì đi làm, còn người nào phải đi mua đồ ăn sáng cho con cũng đã lên đường đi mua đồ ăn sáng.
105 Sau khi Blue đóng cửa lại, Khổng Thu nhìn anh vẫy vẫy tay, vẻ mặt thần bí xích xích lại gần, hỏi: “Blue, anh nói xem, cậu bé kia có khi nào là người hầu của Cam Y không?”
“Không biết.
106 Mang Y Đông đến bệnh viện làm một cuộc kiểm tra tổng quát, kết quả kiểm tra làm cho gương mặt đa sầu đa cảm của Cam Y bừng lên cơn thịnh nộ. Suy dinh dưỡng cấp, tổn thương do giá rét, viêm phổi, viêm loét dạ dày, bị rối loạn tự kỷ cấp độ nhẹ….
107 Trong phòng bếp truyền ra tiếng người đang nói chuyện, Y Đông nhất thời không biết mình có nên qua đó hay không, đứng yên trước cửa một lúc, bé yên lặng ngồi xuống ghế sofa, ngồi rất quy củ, không dám di chuyển loạn.
108 Rửa mặt xong, Cam Y từ nhà tắm bước ra, đã thấy Y Đông vốn đang ngủ mà giờ đã thay quần áo xong xuôi đâu ra đó. Khẽ cười bước đến hôn lên đỉnh đầu nhẵn thín của bé một cái, thân thể Y Đông khẽ chấn động, gương mặt đang trầm trọng liền hiện ra vẻ vui sướng cố đè nén.
109 Thở ra một ngụm khí thô, Blue đặt khay thức ăn lên trên đầu giường, liếm liếm miệng, anh không biết có nên đợi đến khi ăn sáng xong rồi mới ăn Thu Thu thêm lần nữa, hay là làm luôn bây giờ hay không? Nghĩ đến chuyện sẽ rất nhiều, rất nhiều năm không gặp được Thu Thu, Blue bật người quyết định.
110 Cam Y không hề nói dối, hắn lúc nào cũng sợ Tiểu Đông không thể chấp nhận được thân phận của mình. Sự tồn tại của Miêu Linh Tộc trong nhân giới luôn được giữ trong trạng thái tuyệt đối bảo mật, trừ phi là người hầu của tộc nhân Miêu Linh Tộc, còn nhân loại bình thường tuyệt đối không có khả năng biết được sự tồn tại của họ.
111 Sau khi Y Đông vào nhà bếp, Mục Dã nhanh chóng hạ giọng hỏi: “Tiểu Đông có thể sống lâu như em và Trọng Ni không?”
Cam Y nghe thế liền không giấu được thương cảm, khó khăn gục đầu xuống, tự trách nói: “Tiểu Đông không phải là người hầu của anh, anh không cách nào ký khế ước chủ tớ với bé được, nên bé không thể cùng anh sẻ chia sinh mệnh này được.
112 “Đề Cổ! Đề Cổ!” Cam Y vừa chạy về đến nhà đã túm ngay một thuộc hạ để hỏi: “Anh có biết Đề Cổ đang ở đâu không?” Người kia gật gật đầu: “Sáng nay Đề Cổ thiếu gia đã về rồi.
113 Không quan tâm Y Đông nghe chuyện có hiểu hay không, Cam Y đem hết toàn bộ đau khổ trong lòng mình nói hết ra, nói luôn cả mối quan hệ giữa chủ nhân và người hầu.
114 Thật lâu, thật lâu, lâu đến nỗi Khổng Thu không còn chút khí lực, lực đánh của hai tay cũng từ từ buông xuống, cậu ôm chầm lấy Cam Y khóc lớn:
“Anh Cam Y…”
“Ngoan, không khóc, không khóc…” Cam Y lúc này mới nới lỏng hai tay, “Đề Cổ nhất định sẽ không có việc gì đâu, cậu ấy nhất định sẽ bình bình an an trở về mà.
115 “Cái gì? Em muốn đến trường quay?”
“Dạ, nếu không đi đạo diễn sẽ cho bãi công tập thể luôn đó. Hôm nay em phải mang poster phim đến cho mọi người xem, sau khi chỉnh sửa lại hoàn chỉnh rồi còn phải gửi ngay về công ty nữa.
116 Lúc Y Đông đang mê mẩn học bù thì Khổng Thu ở phim trường cũng bận rộn không kém. Cam Y đứng ở một chỗ không xa để tiện giám sát cậu, hễ có gì liền bước ra hỗ trợ một tay.
117 Cúi đầu ngồi bên giường để Cam Y giúp bé sấy khô tóc, vì Y Đông vừa tắm xong, nên trên mặt bé xuất hiện hai rạng mây hồng cực kỳ khó thấy, mấy ngón tay đang vuốt ve trên đỉnh đầu bé vô cùng dịu dàng, kỳ thật tóc bé rất ngắn, chỉ cần vuốt qua vuốt lại mấy cái là đã khô, nhưng người này lại kiên trì bắt bé sấy cho khô, nói là sợ bé bị cảm lạnh sẽ không tốt.
118 “Mẹ. ”
“Ôi Tiểu Gia Gia”
Quý cô trong bộ cánh tone sur tone màu hồng phấn đang giang rộng hai tay không ai khác chính là Nữu Nhân, vui mừng ôm lấy con trai: “Tiểu Gia Gia, mẹ nhớ con quá chừng.
119 Cam Y và Khổng Thu đều ngạc nhiên, không hiểu Y Đông muốn hỏi Nữu Nhân chuyện gì, chỉ có Mục Dã là đoán được chút ít, nhưng trước khi biết được đáp án chính xác, y vẫn chọn cách “im lặng là vàng”.
120 “Nữu Nhân thật đã nói như vậy sao?”
Trên giường Mục Dã, Khổng Thu ôm gối kinh ngạc hỏi. Mục Dã gật gật đầu, nhíu mi nói: “Theo lời Nữu Nhân thì dường như Tiểu Đông đối với anh Cam Y còn có ý nghĩa khác.