1 Hôm nay, hoàng thành Y Đông Nhạc quốc so với thường ngày càng thêm phần náo nhiệt, trong thành, hai bên đường người đông như mở hội. Một trận trống chiêng truyền đến, một đội thị vệ tay cầm trường thương sáng loáng hùng dũng đi tới, khí thế ngập trời, theo sau là đội nghi lễ không kém phần trang trọng.
2 Hôm nay, hoàng thành Y Đông Nhạc quốc so với thường ngày càng thêm phần náo nhiệt, trong thành, hai bên đường người đông như mở hội. Một trận trống chiêng truyền đến, một đội thị vệ tay cầm trường thương sáng loáng hùng dũng đi tới, khí thế ngập trời, theo sau là đội nghi lễ không kém phần trang trọng.
3 Trong rừng trúc ngập tràn sương mù ban sớm, bảng lảng mang theo chút lạnh lẽo, chân người đạp trên lớp cỏ khô dày, phát ra thanh âm xào xạo. Một tiếng chim kêu sắc nhọn vang cọng cả khu rừng.
4 Lâm Duệ Hi vốn gần như rơi vào hôn mê đột nhiên bừng tỉnh, nhìn người vừa chạy tới – đích thị là Ngụy bà bà.
Ngụy lão bà đang cố sống cố chết ôm lấy chân của hắc y nhân, vừa cắn vừa đấm.
5 Mặc dù Lâm Duệ Hi trí nhớ hơn người, nhưng khi chép lại được phân nửa số thi từ thì cũng sức cùng lực kiệt, may mà kỳ hạ hoàn thành còn hai tháng. Lôi Hạo Tường sau khi đem chuyện trong đồ thư quán cùng sự vụ xử lý ổn thỏa, lập tức lần thứ hai ra ngoài thu thập thi từ.
6 Trời cao mây trắng, cờ xí tung bay, chiêng trống vang dội.
Trên mã trường, hai đoàn thanh niên anh tuấn cưỡi ngựa xếp thành hai hàng, bọn họ tay cầm cầu trượng, anh tư táp sảng[1], đều đứng ở cầu môn của đội mình.
7 “Thiếu gia, này……” Cẩm Hoan thúc đưa ra một quyển sách tử.
“Cái gì đây?” Lâm Duệ Hi nhìn cuốn sách trên tay Cẩm Hoan thúc, tiếp nhận sách tử kia lật xem.
8 Lâm Duệ Hi hai mắt trống rỗng nhìn ánh nến trước mặt, tay cầm đũa, một chút cũng không động.
Cẩm Hoan Thúc đứng bên cạnh nhìn y thật lâu, rốt cục nhịn không được mở miệng: “Thiếu gia, ngài đã nhịn đói cả ngày rồi, mau ăn thôi.
9 Cành liễu héo rũ rủ bóng xuống mặt nước, nụ hoa sắc hồng phấn nộn cùng với sương phong nhẹ thổi, tản mát ra hương thơm nhàn nhạt. Giữa hoa viên mùa đông, duy chỉ có hoa đào ngạo nghễ đơn độc.
10 “Thiếu gia…. !!” Cẩm Hoan thúc ngỡ ngàng nhìn Lâm Duệ Hi đang từ trên giường lảo đảo ngồi dậy. Y suy yếu nói:
“Thật xin lỗi, Cẩm Hoan thúc, đã khiến ngươi lo lắng……”
“Không không…… Thiếu gia, ngài không có việc gì là tốt rồi.