1 Phần 1: Rung động thiên
***
Tính không ra thời gian đã trôi qua bao lâu, cũng như y không biết bản thân đã khoác lên mình bộ dạng ‘Phương gia lão gia’ bao lâu rồi.
2 Không phải vì một câu nói của Tôn Nguyệt Ngôn làm Phương Lan Sinh ra quyết định, cũng không phải vì Phong Tình Tuyết thúc giục mà khởi hành, càng không phải vì tâm tình kích động của bản thân mà ra quyết định như thế.
3 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ngọc Hoành đúng là có thể chứa hồn phách, mang nó vào Băng Viêm động cũng không có vấn đề gì.
4 Đêm hôm đó, y không nhớ mình trở lại như thế nào, cũng như không biết bóng hình mờ ảo mình nhìn thấy, đến tột cùng là thật hay giả. Nhưng chuyện này cũng không quan trọng.
5 Dù tiêu hao nhiều thể lực, một đêm qua đi cũng đủ để Phương Lan Sinh hồi phục lại, trời còn chưa sáng hẳn y đã dậy, tới khu rừng gần đó săn thỏ, kiếm vài thứ quả rừng chuẩn bị đồ ăn sáng.
6 Lần thứ hai nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô, trong lòng Phương Lan Sinh đã hiểu rõ, chỉ là bản thân cố chấp không muốn thừa nhận.
Rung động, những biến đổi trong lòng, khác hoàn toàn hảo cảm dành cho Tương Linh rốt cuộc là thứ gì, hôm nay sau mười năm, y mới dám hiểu.
7 “…”
“Nói mau, không thấy bản lão gia đang chờ?”
“…Ngươi, không giận ta?”
“Giận ngươi cái gì mới được chứ!”
“Chuyện hôm qua. ”
Phương Lan Sinh khoát tay, làm như không bận tâm nói, “Đều chẳng còn trẻ nữa, để ý loại chuyện nhỏ nhặt ấy làm gì? Ta xem như bị cắn một cái là được, ngươi cũng không cần nhắc lại.
8 Bách Lý Đồ Tô tỉnh lại.
Khi hắn mở mắt, đầu tiên là nhìn thấy gương mặt mừng phát khóc của Phong Tình Tuyết, Tương Linh khóc nức nở bên cạnh, còn có Hồng Ngọc đứng một bên lộ ra tươi cười, khóe mắt cũng ấn ấn lệ quang.
9 Phương Lan Sinh không có dũng khí đối mặt với Bách Lý Đồ Tô, y cũng không biết nên mang tâm trạng gì gặp mặt hắn. Mười năm qua y vẫn không hề thay đổi, lại lựa chọn quay trở về Cầm Xuyên.
10 Giang Đô vẫn náo nhiệt như ngày nào, hôm nay nhìn thoáng qua có vẻ tấp nập hơn, giống như đang tổ chức ăn mừng cái gì đó, dòng người qua lại trên đường đông hơn bình thường nhiều, mà trên tay mỗi người đều cầm một nhánh hoa đào chào hỏi nhau.
11 “…Hồn phách ta… rồi sẽ tan biến…”
“Tô Tô…”
“Sau khi ta chết… đừng cố đi tìm hoang hồn ta làm gì…phải sống thật tốt, Tình Tuyết…”
“Giúp ta… chăm sóc y…”
Nói đã quên, là có lý do.
12 [Tỉnh mộng thiên]
***
Biết bao lần kẹt mình trong mộng mị, Phương Lan Sinh đều như cũ không mong muốn tỉnh lại.
Tại nơi này, y vẫn là tiểu thiếu gia ngây thơ vô tri, chỉ biết chạy từ nhà tới thư quán rồi lại từ thư quán về nhà gặp tỷ tỷ.
13 Nguyên nhân vì sao đêm đó Bách Lý Đồ Tô lại tới, Phương Lan Sinh không biết.
Khóc cả đêm làm hai mắt sưng đỏ như vừa bị ai đánh, không muốn thê tử lo lắng, Phương Lan Sinh cũng chỉ biết lấy lý do “thức đêm” để qua loa giải thích.
14 Không suy nghĩ đi không mục đích tìm một người, quả nhiên là một quyết định hấp tấp.
Một thân một mình điên cuồng lao vào trong rừng sâu, đến nỗi ngựa chạy đã mệt không còn đi nổi nửa, khi ngựa chạy chậm dần lại Phương Lan Sinh mới biết mình vội vã hấp tấp như thế nào, ngay cả một lời cũng không lưu lại cho người trong nhà.
15 Ngủ đến nỗi mơ hồ, đầu óc cũng nặng trịch, chỉ có mùi hương ở đâu truyền vào cánh mũi làm Phương Lan Sinh nghĩ đau đớn trên người đã bớt không ít.
Đau nhức trên người? Vì sao lại có?
Đúng rồi… Phương Lan Sinh ngã xuống vách núi nên bị thương.
16 Vì chân bị thương không thể xuống giường đi lại, phần lớn thời gian Phương Lan Sinh đều nằm ở trên giường.
Y cả ngày ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cây hoa đào, chỉ tới khi nghe thấy tiếng bước chân của Bách Lý Đồ Tô mới quay đầu, nhìn hắn bưng một bát cháo tới bên giường.
17 Thân thể thì suy yếu không đi được xa, cũng không có sức lực thi triển pháp thuật gì.
Phương Lan Sinh rất rõ ràng, không thể chỉ dựa vào mình mình lúc này mà trở về Cầm Xuyên.
18 Sau khi trở lại căn nhà gỗ, Bách Lý Đồ Tô không còn nhắc lại chuyện Phương Lan Sinh tự ý xuống giường nữa mà chỉ giúp y đổi sang y phục mới, giúp y ăn cơm, mọi chuyện diễn ra vô cùng bình thường.
19 Không cưỡng cầu gì thêm nữa, chỉ mong đôi bên bằng lòng. Đối với Bách Lý Đồ Tô hay Phương Lan Sinh mà nói, quãng thời gian ngắn ngủi trên núi chính là những ngày hạnh phúc nhất trong đời.
20 “Tình Tuyết, vì sao lại nói dối?”
Sau khi vào trong phòng, người mở miệng hỏi vấn đề đầu tiên không phải Phương Lan Sinh, mà là người vừa bước tới Cầm Xuyên một câu cũng chưa từng nói, Bách Lý Đồ Tô.