501 Nhằm đúng lúc chàng theo bãi đá phía tây lên bờ, tinh khí thần của Tôn Ân đã khóa chặt lấy chàng. Đột nhiên, bãi đá dưới chân, sóng biển cuồn cuộn phía sau, từng cơn gió giật, âm thanh sóng vỗ tựa như chiêng khua trống gióng, vạn mã bôn đằng, trên trời trăng sáng vằng vặc, quái thạch lởm chởm, nhấp nhô như răng chó trên sườn dốc ven biển và núi non trùng trùng điệp điệp trên đảo chỉ trong chớp mắt tất cả ở xung quanh hoàn toàn biến mất, không có gì sót lại, chỉ còn dư mỗi Tôn Ân với sức mạnh tinh thần rộng lớn vô bờ bến không giới hạn.
502 Dù Lưu Dụ thể chất hơn người, nhưng mấy chục ngày qua luôn trong tình trạng khẩn trương quên ăn quên ngủ suýt chút làm gã chết mệt đi được. Sớm nay vừa bò dậy, gã lại phải chủ trì sáu, bảy cái hội nghị lớn có nhỏ có, khiến gã bận tối tăm mặt mũi, thở không ra hơi.
503 Hà Vô Kỵ tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi về đến phủ tướng quân, tắm bằng nước lạnh xong mới cảm giác khỏe lên một chút. Đây là thói quen mười mấy năm qua của hắn, kể cả trong trời đông tuyết phủ vẫn dùng nước lạnh dội lên người.
504 Sau khi Hà Vô Kị rời đi, Yến Phi ngồi xuống một góc chiếu, nhíu mày nói: “Hà Vô Kị nói đúng, người mà Lưu Lao Chi cố kị nhất hiện giờ không phải Hoàn Huyền mà là huynh.
505 An Ngọc Tình đang dẫn đường phía trước. Vượt qua hết mái nhà này đến mái nhà khác, bầu trời sao đêm làm nền cho vẻ mỹ lệ của nàng. Tà áo đung đưa, nàng lướt đi trong màn đêm như tiên nữ trên trời động lòng phàm xuống trần gian du ngoạn.
506 Ý nghĩ này khiến trong lòng hắn có chút không thoải mái. Chiến thuyền nối chiến thuyền, đèn đuốc sáng rực, thanh thế ngút trời chạy về phía hạ du. Trước rạng sáng ngày mai, bọn họ sẽ đến bến tàu Thạch Đầu thành tại Kiến Khang.
507 Dung nhan của Lưu Lao Chi có chút tiều tụy, rõ ràng là y không hoàn toàn yên tâm đối với sự phát triển của thế cục trước mắt, vừa đến thư phòng, ánh mắt của y liền hung hãn nhìn Lưu Dụ, trên mặt lại không có biểu tình gì.
508 Phủ thống lĩnh đèn thắp sáng choang, bóng người thấp thoáng, cảnh giới thâm nghiêm, còn hơn hành cung của Mộ Dung Thùy ở thành Vinh Dương ngày đó, lúc đó tuyết lớn mênh mông, bây giờ lại là trăng sáng vằng vặc, làm việc lẻn vào khó khăn hơn nhiều, cho dù với khả năng của Yến Phi, cũng cảm thấy vô kế khả thi.
509 Trước sáng sớm một canh giờ, hơn ba trăm chiến thuyền bên phía Hoàn Huyền, ào ạt tiến vào khu vực sông Đại Giang của Kiến Khang, đổ bộ lên các cứ điểm chiến lược theo kế hoạch.
510 Vì vội vàng, Tư Mã Đạo Tử không kịp chọn đường, đành phải xuyên qua một rừng cây chẳng dễ đi, đến một nơi vô cùng kỳ quái trên vùng thảo nguyên hoang dã này, phủ đầy bởi hơn trăm đống đá.
511 Mục tiêu đã ở trong tầm mắt. Lưu Dụ đứng trên đài chỉ huy, nhìn xa hết tầm mắt kinh ngạc thốt: “Tại sao nơi bến sông lại đèn đuốc rực rỡ như thế. ”Đứng bên cạnh gã ngoài Yến Phi còn có Hà Vô Kị, Ngụy Vịnh Chi, Bành Trung và hàng loạt tướng lĩnh trứ danh của Bắc Phủ binh, bọn họ đều không có cách gì đưa ra đáp án cho nghi vấn của Lưu Dụ.
512 Càng khiến người ta yên tâm hơn là Tiều Túng và Tiều Phụng Tiên không được chỉ định làm triều thần, người trước bị phong Ích Châu công, người sau làm Ba Thục hầu, khiến cho cao môn Kiến Khang thở ra một hơi nhẹ nhõm, không cần phải lo lắng bị thế tộc bên ngoài làm lung lay địa vị gia tộc bọn họ.
513 Lưu Dụ hỏi: “Nàng biết được hai mươi bốn điều Đan phương còn lại sao?”Nhậm Thanh Thị nói: “Nếu như nói không biết được, sao dám đến kiếm Lưu gia chàng đây? Nguyên ý của gia huynh là muốn lợi dụng phần Đan phương còn lại để không chế Lý Thục Trang, không may tráng chí chưa thành đã bị gian nhân giết hại.
514 Cao Ngạn ngồi xuồng phía bàn đối diện với lão, thầm thì: “Lão đang viết cái quái quỉ gì vậy?”Trác Cuồng Sinh hạ bút xuống, tâm tình thoải mái nhìn hắn nói: “Tiểu tử ngươi thật may mắn, chỉ với một chiêu nhất cự ly nhì cường độ, lại có thể truy cầu tiểu Bạch Nhạn đến tay, thật khiến người ta ganh tị.
515 Từ Đạo Phúc ngồi một mình trong đại sảnh, vẻ mặt hoang mang. Từ lúc hiểu chuyện đến nay, hắn hiếm khi cảm thấy cô độc, nhưng hiện tại, hắn cảm thấy cô độc vô cùng, nỗi cô độc tựa như đã mất tất cả.
516 Trong lòng Yến Phi vui vẻ yên tâm. Chàng là người duy nhất nhìn thấy tận mắt Lưu Dụ vì Vương Đạm Chân mà đau lòng đến không muốn sống nữa, vì thế chỉ cần Lưu Dụ có thể được "đền bù" ở phương diện này, bất kể người tiếp gã có là thục nữ hay yêu nữ, chàng đều vì Lưu Dụ mà cao hứng.
517 Kỷ Thiên Thiên và Tiểu Thi đang chơi cờ, lúc này là một buổi chiều yên tĩnh, bên ngoài bông tuyết lất phất rơi. Kỷ Thiên Thiên cười nói: “Bọn ta không phải đối trận sa trường, sao phải tranh nhau từng tấc đất chứ? Muội nhường nhường ta, ta nhường nhường muội, mọi người trong lòng đều thoải mái.
518 Dù cho không có thỉnh cầu của Lưu Dụ thì chàng cũng sẽ đến Kiến Khang, đối mặt đánh một trận quyết liệt với Ma môn. Từ Hướng Vũ Điền và Quỷ Ảnh, có thể nhìn ra thực lực kinh người của Ma môn.
519 Tạ Đạo Uẩn bước lên tầng hai, Tạ Chung Tú đang thẫn thờ ngồi ở một góc, hai mắt vô thần nhìn bà, tiếp đó hai mắt đỏ lên hiển thị sự phẫn uất trong lòng nhưng vẫn nhịn không khóc thành tiếng.
520 Đầu óc Yến Phi đột nhiên trống rỗng, rợn cả tóc gáy, nhìn chằm chằm vào đối phương như vẫn chưa tin nổi. Nữ ni trẻ tuổi ngọc dung bình tĩnh, đầu trọc sáng bóng không một tì vết, lại đặc biệt làm nổi bật những đường nét tươi cười trên khuôn mặt của nàng cùng với đôi mắt từng làm Yến Phi mong nhớ.