1701 Chử Vận Phong cũng không mời Vương Tử Quân đến địa điểm được ủy ban tỉnh xác định dùng để chiêu đãi là khách sạn Nam Giang, chỉ là một nhà hang không quá lớn nhưng chủ yếu bán các món ăn đặc sản của thành phố Lâm Hồ.
1702 - Két. Tiếng xe thắng lại vang lên bên tai Vương Tử Quân, khi hắn quay đầu nhìn lại, chợt thấy bốn năm chiếc xe mang biển số thành phố Lâm Hồ, Ô Phổ đang dừng có thứ tự trước cửa nhà hàng.
1703 Tên thanh niên bị đám người thành phố với trái tim đầy chính nghĩa vây quanh như nêm, bị từng người lên tiếng rơi vào tình huống khốn khổ không chịu nổi, thế nên đành phải thôi.
1704 Cấp bậc cao thường có tai mắt của mình, sau khi Chử Ngôn Huy bị bắt quy án thì Chử Vận Phong và Chử Vận Phong đi lại với nhau cực kỳ thân thiết, nếu như Chử Vận Phong có thể tiếp tục, như vậy sau này Chử Vận Phong nhất định sẽ mang ơn Vương Tử Quân.
1705 Chẳng những Lý Thừa Uyên cảm thấy lời nói của Chử Vận Phong là không công bằng, ngay cả Kim Hành Thuấn cũng sững sờ. Bọn họ lần này thất bại là vì thua trong tay Vương Tử Quân, vì sao chủ tịch Chử còn yêu cầu bọn họ nghe ý kiến của đối phương?Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Lý Thừa Uyên dùng giọng có chút nghi ngờ nói: - Chủ tịch Chử, Vương Tử Quân chỉ sợ cùng chúng ta.
1706 - Bí thư Thừa Dân, chủ tịch Thừa Uyên, lãnh đạo cực kỳ chú ý đến công tác của Nam Giang. Lúc này khối u ác tính của Nam Giang đã được diệt trừ thế nhưng khó tránh khỏi những chấn động ảnh hưởng đến công tác.
1707 Du Giang Vĩ thật sự rất cảm khái, đừng thấy Lưu Đạo Đức có vẻ tùy tiện mà lầm, người này căn bản cực kỳ có tâm tư. Nhưng hắn vất vả muốn kéo quan hệ với Vương Tử Quân, sao không đổi lại ý nghĩ, muốn mở lỗ hổng bên phía Diệp Thừa Dân hay Lý Thừa Uyên.
1708 Đào Nhất Hành, Trình Viên Lệ nghĩ đến cái tên này mà không khờ dại cho rằng mình đủ lực cạnh tranh với một người là tâm phúc của bí thư tỉnh ủy. Hơn nữa bản thân Đào Nhất Hành còn là thường ủy tỉnh ủy, mình cạnh tranh căn bản không có phần thắng với Đào Nhất Hành.
1709 Lý Thừa Uyên là người theo Chử Vận Phong nhiều năm, tự cho là một người đã sớm luyện được công phu ẩn giấu cực kỳ sâu, không người nào dám nói chuyện lung tung trước mặt mình.
1710 Không biết bao lâu sauu người phụ nữ kia chợt nói: - Bố, con đã cho người mua ba vé máy bay năm giờ sáng mai, bốn giờ sáng chúng ta xuất phát, đến giờ cơm sáng thì có lẽ đã đến thủ đô rồi.
1711 Lưu Vĩnh Cương khẽ gật đầu, hắn nhìn Chương Thu Mi thu xếp và huy động nhân lực, điều này tạo nên một nghi thức tiễn chân chủ tịch cực kỳ nhiệt liệt, căn bản là rất tốt.
1712 Xà Tiểu Cường thầm hiểu, hắn biết rõ đường ra tốt nhất của mình lúc này là xuống tuyến dưới rèn luyện. Mặc dù chủ tịch Chử đã đi rồi, dù Lý Thừa Uyên tiến lên nắm giữ chức vụ, thế nhưng phương diện sắp xếp công tác cho hắn vẫn có chút xấu hổ.
1713 Trình Viên Lệ là phó chủ tịch tỉnh, Vương Tử Quân cũng không cần phải khích lệ nàng trước mặt mình. Dù sao thì chính mình cũng căn bản không nói đến phương diện ủy thác trách nhiệm với Trình Viên Lệ, vì đối phương là trợ thủ của Lý Thừa Uyên hắn.
1714 - Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, phó giám đốc đài truyền hình tỉnh Nam Giang là Lý Tịnh Ba đi vào. Lý Tịnh Ba nhìn gương mặt nghiêm túc của Chương Thu Mi, vẻ mặt hắn cực kỳ cung kính.
1715 Thành phố Đông Hồng mùa đông này khá ấm, căn bản chưa từng thấy tình huống tuyết rơi trắng mặt đất. Vương Tử Quân cầm thùng nước trong tay tưới ột cây hoa bốn mùa xanh tốt bên cửa sổ, ánh mắt nhìn vầng thái dương đang tỏa hào quang bên ngoài.
1716 Lý Thừa Uyên là quyền chủ tịch tỉnh, hắn tuy kế thừa tất cả những gì của Chử Vận Phong ở Nam Giang thế nhưng dù nói từ phương diện nào cũng kém người tiền nhiệm quá xa.
1717 Hào Nhất Vi khẽ gật đầu, hắn là giám đốc sở y tế, hắn không tình nguyện nhìn thấy một căn bệnh có thể lây lan nhanh chóng trên địa bàn của mình. Nhưng sự việc đã diễn ra, chỉ có thể tìm ra biện pháp tích cực để ứng phó mà thôi.
1718 Triệu Thành Vân đi vào trong phòng làm việc của Lý Thừa Uyên thu dọn bàn trà, lúc này mới phát hiện vẻ mặt Lý Thừa Uyên có chút không đúng. Lý Thừa Uyên đang cầm một báo cáo trong tay, vẻ mặt nghiêm túc, hai tay lien tục gõ lên mặt bàn.
1719 Vương Tử Quân có chút sững sốt, tuy vừa rồi hắn nói chuyện với Lý Thừa Uyên thiếu chút cương quyết, thế nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận Lý Thừa Uyên nói những lời này ngược lại suy xét trên thái độ của mình.
1720 - Chủ tịch Trình, lần này tôi không thể nghe theo lời của chị, tôi cần phải giữ danh dự của mình, nếu như tôi không phải là tổ trưởng, chỉ sợ sẽ không thông qua được.