1661 - Đừng hỏi nhiều, anh đi xử lý là được. Thích Phúc Lai nói rồi đi đến bên cạnh người chủ trì, hắn cố gắng làm ình bình tĩnh lại, sau đó mới miễn cưỡng nặn ra nụ cười: - Các vị khách, các vị bằng hữu, chương trình hội nghị của chúng tôi có chút sai lầm, đã có vài lỗi in ấn, thật sự xin lỗi.
1662 Khuất Chấn Hưng biết rõ ai gọi điện thoại đến, bây giờ lãnh đạo gọi Vương Tử Quân gặp mặt, càng làm hắn thay đổi cái nhìn với trưởng phòng Vương. Vương Tử Quân đi vào trong phòng nghỉ tạm thời của Diệp Thừa Dân, trong phòng ngoài Diệp Thừa Dân còn có hai người Chử Vận Phong và Hoắc Quang Lĩnh.
1663 Đường gì? Hoắc Quang Lĩnh không nói rõ, mà giữa hai người bọn họ cũng không cần giải thích quá nhiều. Vương Tử Quân đón ánh mắt của Hoắc Quang Lĩnh, hắn dùng giọng không chút do dự nói: - Tôi không muốn trở thành miếng ván cho người khác rút đi ở Nam Giang, tôi hy vọng mình có thể làm ra chút thành tích.
1664 Bí thư thị ủy Lâm Hồ thuộc về quyền hạn của tỉnh ủy Nam Giang, thế cho nên cạnh tranh lần này căn bản là rất kịch liệt. Vương Tử Quân làm trưởng phòng tổ chức, tất nhiên trở thành người được chú ý trọng điểm trong sự kiện lần này.
1665 Mỗi lần Vương Tử Quân nghĩ đến gương mặt người đàn ông trẻ tuổi hòa nhã với nụ cười thường trực trên môi, hắn sinh ra cảm giác cực kỳ khó tin. Nhưng Đoạn Văn Đống là chuyên gia phá án, nên biết tính nghiêm trọng của sự việc, đối phương dám báo cáo chuyện này với mình, đã nói rõ nắm chắc phán đoán của mình.
1666 Khi Khổng Thiết Tu đang sốt ruột thì chợt nghe Vương Tử Quân dùng giọng sảng khoái đồng ý: - Giáo sư Quách, em nghe lời thầy. Trước kia em là học trò của thầy, sau này cũng là học trò của thầy.
1667 Những người bạn đến thành phố Giang Thị đều được Tôn Khải phụ trách sắp xếp, sau khi Vương Tử Quân và Tôn Khải đi vào đại sảnh khách sạn, bên trong đã có mười người cả trai lẫn gái đang ngồi đó.
1668 Hoàn cảnh nhà trường làm cho người ta trò chuyện với nhau mà giảm bớt vài phần ngụy trang, nói chuyện có chút chân thành thẳng thắn. Tiểu Lạt Tiêu tuy được xưng là người nhanh mồm nhanh miệng, không tim không phổi, thé nhưng lúc này bị người bạn học cũ châm chọc một câu căn bản đánh trúng tim đen, thế nên không khỏi đỏ mặt.
1669 Không chờ Vương Tử Quân nói ra nghi hoặc của mình, Diệp Thừa Dân cười lớn nói: - Tôi vì sao mà biết được? Tôi tất nhiên là biết rõ điều này, hai năm trước tôi cũng vừa mới về trường cũ tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường.
1670 - Trưởng phòng Tử Quân, đề nghị của anh rất hay, tôi giúp đỡ đề nghị này, nhưng có điều ba vị đồng chí xuống Nam Giang nhận chức căn bản có năng lực không tương đồng, muốn lựa chọn ra một người làm bí thư thị ủy thì căn bản còn cần phòng tổ chức bỏ ra nhiều tâm tư hơn.
1671 - Trưởng phòng Vương, lần này có thể nói tôi đến thành phố Lâm Hồ với hai mắt tối đen, kính mong trưởng phòng Vương giúp đỡ công tác của tôi nhiều hơn.
1672 Vương Tử Quân chợt có chút tức giận, Triệu Địa Siêu này rõ ràng có tâm tư hiểm ác. Nhưng hắn vẫn áp chế cơn giận của mình, hắn bình tĩnh nói: - Đồng chí Triệu Địa Siêu, anh vừa rồi hỏi tôi vì sao có cái nhìn với cán bộ thành phố Lâm Hồ, bây giờ tôi muốn hỏi anh, những lời này từ đâu mà ra? Sao anh nói tôi có thành kiến với cán bộ thành phố Lâm Hồ?Ngụy Triệu Bác ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, hắn cảm thấy mồ hôi tuôn ra làm áo sơ mi dính vào người.
1673 - Có ý kiến không đồng ý là chuyện tốt, đối với sự việc cũng không có cùng một cách nhìn, điều này là bình thường, có vài vấn đề không nghĩ ra được cũng là chuyện thường.
1674 Quán trà có diện tích không lớn nhưng sắp đặt rất tinh xảo, Liêu An Như sở dĩ chọn chỗ này là vì trước kia đến Nam Giang đều uống vài ly trà ở nơi đây.
1675 Phía thành phố Lâm Hồ cho ra quyết định tạm thời cách chức Triệu Địa Siêu, điều này làm cho tâm tính bình tĩnh của Vương Tử Quân có chút xao động. Xem ra sự việc có chút phiền toái.
1676 Thích Phúc Lai không mở miệng, hắn lấy từ trong ngăn kéo ra một gói thuốc, tự châm lửa hút vào một hơi, sau đó không nói lời nào mà nhìn Chử Ngôn Huy.
1677 Làm quan viên cần phải có một phẩm chất quan trọng, đó là sự ung dung, dù bất kỳ tình huống nào cũng phải bình tĩnh không sợ hãi. Một quan viên nếu bất đi sự ung dung bình tĩnh, như vậy khó tránh khỏi tình huống được này mất kia, cũng khó tránh khỏi tình huống thất thố.
1678 - Chủ tịch Chử, ngài nên tác chủ cho chúng tôi, anh ấy chết quá oan uổng. Khi Xà Tiểu Cường vừa ra khỏi phòng thì chợt nghe thấy có người khóc lóc kể lể nói.
1679 Vương Quang Vinh biết rõ con mình đang gặp một tình cảnh gió bão mãnh liệt, thế nhưng căn bản không làm gì hơn được. Trong quan trường là như vậy, không sợ không có chuyện tốt, chỉ sợ không có người tốt.
1680 Vương Tử Quân có chút không cam lòng, nhưng hắn không cam lòng thì thế nào? Người ta đi một nước cờ cực kỳ cao siêu với hắn, lúc này tổ điều tra đã đến Nam Giang, Lâm Trạch Viễn không thể không biết, nhưng cho đến bây giờ cũng không nhắc nhở hắn, nhìn từ điểm này cũng thấy rõ Lâm Trạch Viễn cũng không có cái nhìn tốt với mình ở sự kiện này.