1721 Nói thật ra thì Vương Tử Quân cũng không phải là người lăng nhăng hoa bướm, hơn nữa vị trí của hắn cũng không dám đưa những chuyện này lên mặt bàn, hắn cần phải cố kỵ sức ảnh hưởng của nó.
1722 - Chào buổi sáng trưởng phòng Vương. Người nọ nhanh chóng đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, hắn vừa nói vừa rút thuốc ra mời. Vương Tử Quân cũng không xa lạ gì người này, chính là bí thư Chương Hữu Quang của thành phố Loa Hồ.
1723 Sáng sớm hôm nay vì có chuyện của thành phố Loa Hồ nên Vương Tử Quân không ngồi trong phòng làm việc của mình, hắn đi kiểm tra công tác của thành phố Đông Hồng.
1724 Sau khi Trịnh Thanh Tuyền đi vào Nam Giang thì can bản nghe được rất nhiều thông tin về Vương Tử Quân. Cuối cùng hắn cho ra một kết luận, người đàn ông trẻ tuổi tuổi tuấn tú kia chính là một lão quan trường trong Nam Giang, có vài thủ đoạn mạnh mẽ làm cho người ta phải thuần phục, ngàn vạn lần không nên coi thường.
1725 Tình cảnh lúc này làm cho Du Giang Vĩ cảm thấy rất khó xử khi đứng trong phòng làm việc của Vương Tử Quân. Hắn nhìn Lý Thông Viêm thở hổn hển với bộ dạng cực kỳ căm tức, thế là thầm hiểu Lý Thông Viêm đến tìm trưởng phòng Vương có lẽ là cực kỳ có dũng khí, thế nhưng điều này khó nói các có vài vị lãnh đạo Nam Giang không nói gì.
1726 Nếu như một chức vụ như vậy để trống sẽ không đáng làm cho Diệp Thừa Dân chạy đến phòng làm việc của mình như thế này, vì thảo luận về nhân tuyển cho vị trí trưởng phòng tuyên truyền thành phố Lâm Hồ chỉ là một lời dẫn mà thôi.
1727 Vương Tử Quân đã ý thức được tình thế trước mắt không lạc quan, nhưng cũng không biết nó đến mức độ như vậy. Xuất hiện thế cục như thế cũng là vì dịch bệnh đã được khống chế, nhưng cũng không thiếu sự trợ giúp của nhiều người.
1728 Vương Tử Quân tỉnh lại trong giấc mộng mông lung, hắn có chút mê man nhìn hoàn cảnh bốn phía. Tường màu hồng, hai tủ quần áo kiểu cũ thô kệch, một cái bàn cũ và khá cồng kềnh.
1729 Dương Độ Lục khoát tay áo nói với ủy viên Trần: - Anh Trần, mời anh ngồi xuống nói chuyện, hai người chúng ta đã lâu không trò chuyện với nhau, lúc này ngồi xuống trò chuyện một chút.
1730 Dù Diệp Thừa Dân xuất phát từ mục đích nào thì cũng nói đúng, trên quan trường cố gắng có được một chữ ổn căn bản không dễ dàng chút nào. Vương Tử Quân cười cười nói: - Cám ơn bí thư Diệp quan tâm, tôi sẽ ghi khắc lời chỉ điểm của ngài vào trong lòng.
1731 Sự chuẩn bị của khách sạn năm sao tất nhiên là rất tốt, mọi chỗ sạch sẽ, mặc dù có câu con trai tránh xa nhà bếp thế nhưng đi thăm một phòng bếp sạch sẽ, nhìn những kỹ năng nấu nướng điêu luyện, tận mắt thấy những mẻ thức ăn ngon xuất hiện cũng là một bữa tiệc lớn với hai mắt của mình.
1732 Sau khi tổ nghiệm thu rời đi thì Vương Tử Quân nhận được điện thoại của bố Vương Quang Vinh, câu hỏi nhiều nhất của Vương Quang Vinh liên quan đến tình huống của Tiểu Bảo Nhi.
1733 Có một câu tục ngữ thế này: Ai mà không nói người sau lưng? Ai không bị người ta nói sau lưng? Trong cuộc sống thì chuyện này là thật nhưng đối với những người đang đi trong quan trường, anh không thể nói ra những lời chó má.
1734 Nếu như nói vừa rồi Diệp Thừa Dân căn bản còn có chút thưởng thức lời nói của Vương Tử Quân, thế nhưng bây giờ lại càng cảm thấy cảm thán với sự chu đáo của người này.
1735 Tuy còn chưa có văn kiện điều động rõ ràng thế nhưng những người nên biết thì đều đã biết. Diệp Thừa Dân và Lý Thừa Uyên cho ra phân công trực ban trong tết, bọn họ rất nể mặt Vương Tử Quân, cho hắn thời gian nghỉ ngơi, cũng không sắp xếp gì cả.
1736 Với tính tình lãnh đạm của Mạc Tiểu Bắc thì căn bản không có hứng với những chuyện náo nhiệt, nhưng dưới sự kiên trì của Vương Tử Quân thì hai người vẫn chậm rãi đi ra ngoài.
1737 Khi Vương Tử Quân đi đến tầng cao nhất của khách sạn thì bên trong đã có đầy khách quý, không những có một nhà Thạch Kiên Quân, còn có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi ngồi đối diện với Thạch Kiên Quân.
1738 Tuy Vương Tử Quân là người có lòng dạ khoáng đạt, thế nhưng cũng có một vài chuyện hắn tỏ ra rất hẹp hòi. Nhưng hắn không bao giờ giận cá chém thớt với Mạc Tiểu Bắc, hắn nghĩ phải ột số người một bài học mới được.
1739 Người đi lại trong quan trường có khát vọng liên hệ thân mật khăng khít với những lãnh đạo có quyền quyết định vận mệnh của mình, thế nhưng mọi người cũng biết rõ một vấn đề, đó là ai cũng muốn có quan hệ thượng tầng, ai cũng muốn leo lên nhưng ít nhất phải có mức độ, nếu như anh có ý nghĩ sóng vai với lãnh đạo, như vậy là biến hay thành dở.
1740 Mùa xuân là thời gian tốt nhất trong năm, vào thời điểm vạn vật sinh sôi thì Vương Tử Quân bắt đầu đi nhận chức phó bí thư tỉnh ủy kiêm phó chủ tịch thường vụ tỉnh Mật Đông.