1681 Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vị lãnh đạo kia biết mình nói lỡ lời, thế là tranh thủ thời gian hòa giải: - Trưởng phòng Vương còn trẻ, tương lai như dệt hoa trên gấm, cực kỳ khó thể dự đoán được, không phải trở thành lãnh đạo của chúng ta chỉ là phương diện sớm hay muộn thôi sao?Vị lãnh đạo nói ra những lời này thì đám người chung quanh liên tục phụ họa, lại có người mời rượu Vương Tử Quân, nhưng ánh mắt đám người ở Nam Giang nhìn về phía Vương Tử Quân lại có thêm vài phần quỷ dị.
1682 Những ngày nay Vương Tử Quân liên tục nhận được nhiều cuộc điện thoại, điều làm cho hắn cảm thấy xấu hổ chủ yếu lại là điện thoại chúc mừng, giống như cả tỉnh Nam Giang đều chú ý đến hướng đi của hắn.
1683 Khi hai người kia đi vào một cửa hàng ven đường, Tào Kha Nhi lúc này mới thu hồi ánh mắt, nàng chợt nói: - Nhìn giống như không có chuyện gì xảy ra, trạng thái kia thật sự quá buông lỏng và thoải mái!Nguyễn Chấn Nhạc nghe thấy Tào Kha Nhi nói như vậy thì cũng nói theo: - Người này không phải hạng dễ chịu thất bại, có lẽ Nam Giang sắp có kịch hay để xem.
1684 Thời gian dài Đoạn Văn Đống còn chưa nhận được chỉ thị điều tra vụ án buôn lậu của Vương Tử Quân, thế là hắn không khỏi cảm thấy tâm tư của trưởng phòng Vương thật sự khó nắm bắt, giống như đang chờ cái gì đó, mà rốt cuộc là chờ cái gì? Có những người hiềm nghi để dấu vết lại sao? Đoạn Văn Đống thầm tính toán, nhìn chuẩn manh mối, chuẩn bị áp dụng biện pháp sấm sét, tốc chiến tốc thắng, sau đó thu lưới lại bắt hết cá lớn.
1685 Trong phòng nhỏ ưu nhã, tiếng nhạc vang lên chậm rãi như nước chảy xuôi dòng càng làm cho bầu không khí có thêm vài phần ám áp. Hai người ngồi trong phòng lẳng lặng uống trà, sau khi bọn họ ngồi xuống thì cũng không mở miệng.
1686 Diệp Thừa Dân nói đến nước này thì Vương Tử Quân cũng thuận tiện phụ họa: - Bí thư Diệp, tôi cũng không muốn rời đi, thế nhưng những chuyện thế này cũng không phải do tôi quyết định.
1687 Sau khi rót đầy ly cho Đào Nhất Hành, Chử Ngôn Huy lại nhìn về phía Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, cả đời này tôi bội phục chỉ có ba người, ngài là một trong số đó.
1688 Tên tài xế thấy Trịnh Uy Quân không nói lời nào mà leo lên xe, thế là cực kỳ căm tức, không khỏi mở miệng mắng những lời không sạch sẽ, vừa muốn đuổi Trịnh Uy Quân xuống xe.
1689 Không che đậy miệng trước mặt lãnh đạo, hơn nữa còn tùy tâm làm việc, điều này tuy không tốt. Nhưng nếu như anh cứ mãi tỏ ra cẩn thận, khi lãnh đạo trưng cầu ý kiến thì anh chi biết lắc đầu như gà mổ thóc nói là mình không có phương án cụ thể nào, như vậy anh chỉ có thể là người chạy việc, căn bản không phải là một quân sư được lãnh đạo tán thưởng.
1690 Nếu so sánh với Đậu Minh Đường sóng vai đi vào phòng họp thì Lỗ Kính Tu căn bản đưa mắt đánh giá bốn phía, hắn phát hiện lúc này ánh mắt mọi người đều nhìn về phía mình.
1691 - Chủ tịch Kim, trưởng phòng Vương là người thúc đẩy cải cách nhân sự, bây giờ đã được đại đa số các tỉnh thành chung quanh học hỏi kinh nghiệm, nếu ngài có đề nghị gì thì trực tiếp nói với anh ấy.
1692 Chân Hồng Lỗi giống như một kiếm khách đang quyết đấu, khi hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Thừa Dân rồi lên tiếng, hắn giống như đang nắm chặt một chuôi kiếm, trong lòng kích động vì phát tiết cảm giác báo thù.
1693 Chân Hồng Lỗi chợt đỏ mặt, vừa rồi hắn nói rất hay, những trách nhiệm gì nên gánh vác sẽ không bỏ qua, thậm chí còn yêu cầu tỉnh ủy hủy bỏ vị trí cục trưởng cục công an tỉnh của mình.
1694 Diệp Thừa Dân cẩn thận nhìn tư liệu trong tay, gương mặt hơi căng cứng. Sau khi nhìn xong thì cũng không nói gì mà đưa cho Chử Vận Phong ở bên cạnh. Chử Vận Phong đọc rất nhanh, động tác có thể nói là gió cuốn mây tan, gương mặt cũng dần trở nên âm trầm khi lật qua từng trang tư liệu.
1695 Thử nghĩ mà xem, đối phương là cái gì mà đứng trước mặt mình? Chương Thu Mi đến nay căn bản không phục, kết quả không phục đó là câu trả lời mỉa mai Vương Tử Quân vào lúc này.
1696 Bầu không khí trong phòng họp lặng ngắt như tờ. Chử Vận Phong nhìn vị trí trống trong phòng, ngón tay liên tục run rẩy. Chân Hồng Lỗi là người được lão đề bạt lên, bây giờ người này lại xảy ra chuyện, ý nghĩa của nó là thế nào? Rõ ràng là lão không làm tốt nhiệm vụ của một Bá Nhạc, ngược lại còn là một người cận thị.
1697 - Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, Nguyễn Chấn Nhạc hít vào một hơi, sau đó nói một câu mời vào. Đi vào là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, mái tóc có vẻ hơi hói.
1698 Nguyễn Chấn Nhạc cảm thấy câu hỏi của mình rất có nghệ thuật, dù sao thì bây giờ mình hỏi một câu, lãnh đạo có hứng thú trả lời hay không cũng được. - Đồng chí Vương Tử Quân không có vấn đề, ngược lại Nam Giang có vấn đề xảy ra, biết đâu lần này sẽ là một cuộc đại phẫu thuật cho Nam Giang.
1699 Vì vậy nhiều người hy vọng bây giờ tìm được bến tàu ình, tuy Vương Tử Quân cảm thấy dù là Diệp Thừa Dân hay những người khác đều hy vọng bảo trì được sự ổn định của Nam Giang, trên cơ bản không có điều chỉnh nhân sự quy mô lớn.
1700 Nhà khách Nam Giang chính là khách sạn năm sao đúng tiêu chuẩn, hầu như là một khách sạn đứng những vị trí đầu trong nước, tất nhiên khi xe của Vương Tử Quân dừng ở ngoài khách sạn, giám đốc khách sạn đã nhanh chóng tiến ra nghênh đón.