1601 Lý Trường Vân là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, năm xưa từng là học sinh của Vương Quang Vinh, khi Vương Tử Quân đến Nam Giang thì từng dùng cơm với người này.
1602 Tuy sắp tan tầm nhưng Long Điền Hỉ vẫn còn chưa về nhà, hắn đang ngồi trong phòng làm việc của mình, đợi báo cáo kết quả của văn phòng. Hắn là phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy, Long Điền Hỉ là người xếp đầu trong số các vị phó phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn cảm thấy sự việc hiện tại căn bản có chút không đúng.
1603 Công tác của Mạc Tiểu Bắc căn bản là khá nhẹ nhàng, nếu như muốn dùng một câu để miêu tả mức độ công tác thoải mái của nàng, rõ ràng là thích đến thì đến mà thích đi thì đi.
1604 Hơn nữa người đến tham gia hội nghị lần này có kẻ nào tâm tình bình thản?- Không có việc gì, nhiều lắm cũng chỉ là phê bình một chút mà thôi, biết đâu sau vài ngày sẽ tốt hơn.
1605 - Mặt khác tôi còn chuẩn bị công bố thành tích khảo hạch và danh sách các vị lãnh đạo chủ yếu của thành phố khảo hạch ra bên ngoài, tiến hành dán thông báo công bố ở khắp các thành phố trong tỉnh, nhiệm vụ này phải được hoàn thành trong hai ngày.
1606 Khi tổ chức hội nghị thì Long Điền Hỉ xem như đã hiểu được tâm ý của Vương Tử Quân, căn bản cảm thấy biện pháp của trưởng phòng Vương khá là hung ác, trên cơ bản có thể đẩy ba thành phố đứng đầu lên kệ nướng.
1607 Lời nói của Hậu Đại Hảo làm cho Diêu Trung Tắc không khỏi thầm nghĩ, anh bây giờ hỏi tôi nên làm gì sao? Anh thích làm gì thì làm. Tuy trong lòng cực kỳ căm tức nhưng Diêu Trung Tắc cũng không thể không quan tâm đến Hậu Đại Hảo, hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Bí thư Hậu, tôi còn phải chúc mừng thành phố Lộc Hồ các anh.
1608 Khi nghĩ về chuyện của Lý Thuận Khanh, Hậu Đại Hảo nghĩ ngay đến người đầu tiên là Vương Tử Quân. Dù sao thì vị trưởng phòng này ra tay sẽ cực kỳ hợp lý, nhưng có một vấn đề làm hắn cảm thấy nghi hoặc, chính là vị trưởng phòng Vương này đến tỉnh Nam Giang còn chưa quá lâu, căn bản cũng không thể hiểu rõ chuyện ở thành phố Lộc Hồ mình như vậy được.
1609 Vương Tử Quân cũng không cảm thấy bất ngờ vì lời nói của Hoắc Quang Lĩnh, dù sao thì người sáng suốt cũng nhìn thấy rõ căn nguyên sự việc nằm ở chỗ mình.
1610 Điều chỉnh ban ngành thành phố Lộc Hồ, xem như hạ sát thủ với Lộc Hồ, do đó đạt được hiệu quả phá núi dọa hổ. Xem ra Vương Tử Quân căn bản không định nương tay với thành phố Lộc Hồ.
1611 Cũng chỉ là hai phút trầm ngâm, Diêu Trung Tắc chuẩn bị lên tiếng thì mở miệng nói: - Bí thư Diêu, tối nay tôi đi dùng một bữa cơm, cảm thấy có chút đau đớn.
1612 Vương Tử Quân căn bản hiểu rất rõ nội dung của phương án này, dù sao thì phương án cũng được xây dựng dựa theo ý chỉ của mình. Hắn cầm phương án nhìn qua, sau đó nhìn Triệu Kỳ Tường nói: - Trưởng phòng Kỳ Tường, lần này tuyển chọn sinh viên làm nhân viên nhà nước, đây chính là lần đầu tiên tỉnh Nam Giang chúng ta tiến hành sự kiện này.
1613 Nếu như nói Trương Lộ Giai căn bản không phải là người cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, thé nhưng nàng da của nàng rất trắng, thật sự là quá trắng. Hơn nữa từ nhỏ nàng sống an nhàn sung sướng, thế cho nên cực kỳ nõn nà khó thể dùng từ ngữ diễn đạt được.
1614 Tên đàn ông ngồi trên xe nhìn thấy người đẹp bên dưới đang cầm tay một tên khác, thế là không khỏi cảm thấy bực mình: - Này, làm bẩn xe của tôi, cũng không muốn đền bù mà muốn chạy đi sao?- Này, nói cho các người biết, xe của tôi hơn hai triệu, không cho ra một câu nói rõ ràng thì khó thể đi được.
1615 Vương Tử Quân cảm thấy chuyện này rất mê người, nhưng hắn còn tin tưởng một đạo lý, đó là trên thế gian này không có người yêu hận vô cớ, anh có được một thứ gì đó, cũng xem như mất đi thứ gì đó.
1616 Lộ Kiếm Long nhìn xe của mình dừng lại ở phía xa, thật sự không rõ cha nghĩ thế nào, chỉ thấy lúc này biến thành xe của mình va chạm vào xe của Vương Tử Quân.
1617 Đối với một người đàn ông thì vợ giống như món ăn trong mâm, thích thì vươn đũa ra, như vậy với thân phận của Trương Lộ Giai, đối với Vương Tử Quân thì đây là một món ăn cao lương mỹ vị, điều này thì ngay cả Trương Lộ Giai cũng nhận thức được.
1618 - Đây cũng là mục đích cháu mời chú Triệu uống trà, hôm nay ngoài việc cảm ơn chú, còn hy vọng chú có thể tiếp tục thực hiện chuyện này dùm cháu. Dù sao nó cũng là chuyện tốt, hơn nữa đến khi thích hợp sẽ được tiến hành.
1619 Nếu như Đảng Hằng đến, như vậy phải sắp xếp ột vị trí giám đốc sở. Tuy Vương Tử Quân đã nắm chắc phòng tổ chức tỉnh ủy trong tay, muốn lấy cho Đảng Hằng một vị trí lãnh đạo thành phố cũng không là quá khó, thế nhưng đối với Đảng Hằng nếu chạy đến một tỉnh cạnh tranh dữ dội về kinh tế như Nam Giang cũng không phải chuyện tốt, còn không bằng làm một nhân vật xuất chúng để dễ dàng phát triển hơn trong tỉnh Sơn Nam.
1620 Những ngày qua Diêu Trung Tắc luôn có khách quý đến nhà, vài vị lãnh đạo thành phố tuyến dưới vội vàng chạy về tỉnh, căn bản là nối liền không dứt. Lúc này ngoài đường có người trêu chọc là vài ngày qua bất cứ lúc nào cũng thấy có xe của lãnh đạo chạy trên đường, thế cho nên khu nhà thường ủy tỉnh ủy cũng bắt đầu xuất hiện tình huống giao thông hỗn loạn.